Thứ bảy, tôi đến siêu thị làm thêm công việc bán chocolate.
Mùa đông đến, mùa của chocolate cũng đến.
Ngồi trên xe buýt, tôi gọi điện thoại về nhà, tôi nhớ Trần Dạ, rất muốn nghe giọng nói của nó.
“Chị! Chị!” Trần Dạ kêu la trong điện thoại, nghe thấy giọng nói quen thuộc thân thiết ấy, tôi vui muốn phát khóc.
Trần Dạ là đứa em trai do mẹ kế của tôi sinh ra, nó kém tôi 7 tuổi, là bảo bối ở thành phố nhỏ bé đó mà tôi nhớ nhất. Sau khi Trần Dạ ra đời, ba và mẹ kế chưa từng trông coi nó, lúc đó tôi mới 7 tuổi nhưng đã phải vâng lời trông chừng thằng bé.
Nó dần dần lớn lên, gần như một tay tôi chăm sóc, ngay cả việc đi nhà trẻ cũng là tôi đưa đi đón về. Nói thế này cũng không khoa trương đâu, tôi thật đúng là không khác gì mẹ của Trần Dạ, tôi rất yêu thương nó, còn thằng bé lúc nào cũng dính lấy tôi, ban đầu khi rời khỏi thành phố nhỏ tới nơi này học, tôi phải vô cùng quyết tâm mới có thể rời xa nó .
Lúc điền nguyện vọng, tôi có hỏi: “Chị muốn tới thành phố H học, em có ủng hộ không?”
Trần Dạ khi ấy mới 11 tuổi, nó còn chưa biết thành phố H ở đâu, ngây ngô hỏi tôi: “Ngồi xe bao lâu thì tới hả chị?”
Tôi nói: “Ngồi xe buýt thì chị không biết, nhưng đi tàu thì mất tới 28 tiếng.”
Nó vừa nghe vậy đã “Oa” một tiếng rồi khóc toáng lên.
Tôi nói: “Thằng bé ngốc này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-em-di-diep-tu-vien/1882808/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.