“Em sẽ bị phạt rất thê thảm.” Hơi thở Mâu Nghiên phả vào tai cô, Thương Mẫn cảm thấy hơi ngứa, cô ngẩng đầu, nhẹ nhàng chạm vào môi anh như gà mổ thóc. “Bị anh phạt rồi anh có để em đi làm không?” Cô vẫn không quên hỏi anh điều này. “Muốn đi thì được thôi, nhưng em làm việc gì cũng phải bàn bạc với anh trước, không được kích động.” Mâu Nghiên hạ giọng. Thật ra nghĩ lại thì thấy cũng không phải không được. Nếu cô ở nhà, anh cũng không thể ở bên cạnh cô mọi lúc. Nếu tới Đạt Phan, hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào, lại ở dưới mí mắt anh, có lẽ Mạc Hậu vẫn kiềm chế phần nào đó. “Được.” Mắt Thương Mẫn sáng rực lên. “Còn nữa…” Mâu Nghiên cười khẽ, anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, nhiệt độ trên người càng lúc càng cao: “Tối nay phải làm anh tận hứng, không được ngất xỉu trước.” Thương Mẫn đỏ mặt, yêu cầu quái quỷ gì thế này? Nếu anh tận hứng, cô có còn cơ hội sống sót không? “Em… Em sẽ cố hết sức…” Thương Mẫn cắn môi, xấu hổ không dám nhìn thẳng vào mắt anh. tiếng chuông điện thoại của Mâu Nghiên. Mâu Nghiên sợ đánh thức cô bèn nhẹ nhàng đẩy cô qua bên cạnh, lấy khăn tắm quấn quanh người rồi cầm điện thoại đi ra ban công. “Điều tra được chưa?” Mâu Nghiên hạ giọng hỏi. Thương Mẫn mơ màng mở mắt ra, Mâu Nghiên đang quay lưng về phía cô, tấm lưng trần cứ thế bại lộ trước mặt cô. Tuy vết thương trên lưng anh đã đỡ hơn nhiều, nhưng vẫn để lại dấu vết dữ
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]