Thấy Mâu Nghiên làm bộ phải đi, Thương Liên Thành cũng gấp, chuyển sự chú ý tới trên người Thương Mẫn: “Thương Mẫn, cô tự nói đi, cô cũng nghĩ như vậy à? Cô thật sự muốn vong ân phụ nghĩa như vậy, bỏ mặc em gái cô sao?” 
“Mặc dù chúng ta không có quan hệ máu mủ, nhưng dù gì cũng là người một nhà, chẳng lẽ cô không nể tình 22 năm nay, để cho con bé một con đường sống sao?” 
Thương Mẫn cúi đầu cười yếu ớt, trong nụ cười lại tràn đầy chua xót khổ sở. 
Cô ngậm nước mắt, ngẩng đầu nhìn Thương Liên Thành. 
Nếu ông ta không nhắc đến 22 năm này, có lẽ cô còn có một chút lòng trắc ẩn, nhưng từ trong miệng ông ta nói ra, đến nay trong đầu cô có thể nghĩ tới tất cả đều là chuyện cũ làm cô đau tận ruột gan. 
Cô quét mắt nhìn căn phòng này, chính là ở chỗ này, cô vô số lần ở một bên len lén nhìn cả nhà bọn họ năm miệng vui vẻ hòa thuận, mà cô, bởi vì là con gái của Thẩm Thanh Thanh, luôn bị đeo cái mác không hiểu chuyện. 
Rõ ràng, cô cũng khát vọng được yêu như vậy. 
“Trước kia tôi vẫn luôn không hiểu, tại sao rõ ràng là người một nhà, tôi và các người lại luôn không hợp nhau.” Thương Mẫn giơ tay lên, lau nước mắt, đột nhiên thư thái cười. 
“Bây giờ tất cả đều được giải thích rồi. Ba mẹ và trưởng bối giống như các người sẽ không dạy dỗ được đứa trẻ tam quan đoan chính hơn cả ngũ quan như tôi được.” 
Sắc mặt Thương Liên Thành hoàn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-dui-boss-ac-on/1384862/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.