Chương trước
Chương sau

“Chuyện năm đó?” Thương Mẫn không hiểu: “Chuyện gì năm đó? Rốt cuộc các người giấu tôi chuyện gì?”
“Đã qua rất nhiều năm, không nên nói nữa!” Thương Liên Thành cảnh cáo Triệu Nhã Liên.
“Ha ha, không nên nói nữa? Vậy ông đi cứu Tuyết Tuyết đi. Con bé mới là con gái ruột của ông! Chẳng lẽ ông thật sự xem đồ con hoang Thương Mẫn này là con của ông? Ông hưởng phúc mấy chục năm, thì thật sự có thể nuốt xuống uất ức tức giận năm đó?” Triệu Nhã Liên đỏ mắt.
Con hoang!
Hai chữ này gõ mạnh vào lòng Thương Mẫn, lời Triệu Nhã Liên, là nói, cô không phải con gái ruột nhà họ Thương?
Mâu Nghiên cau mày, anh tự nhận đã điều tra Thương Mẫn rõ ràng, nhưng cũng không biết, thân thế của cô vẫn còn có trắc trở lớn như vậy.
“Ngài Thương, lời này hiểu thế nào?” Mâu Nghiên hỏi thăm.
Thương Liên Thành ngậm miệng không nói, nhưng bất đắc dĩ khóa chặt chân mày.
Hai tay Thương Mẫn khẩn trương đan vào nhau, hoàn toàn không cách nào tiếp nhận tin tức này.
“Nhiều năm như vậy, tôi vẫn cho là ba thiên vị, cho nên từ nhỏ ba thương yêu Thương Tuyết, tôi và cô ta tranh giành khắp nơi, nhưng cũng chính là muốn thu hút sự chú ý của ba, muốn ba thương tôi một chút. Nhưng cho tới bây giờ ba cũng không để tôi ở trong lòng, tôi còn từng hoài nghi, có phải con gái ruột của ba không, hóa ra… Hóa ra tất cả đều là thật?”
Cô không phải con gái của Thương Liên Thành, vậy cô là con gái của ai?
“Đương nhiên là thật!” Triệu Nhã Liên mắt ngậm nước mắt: “Cô vẫn luôn nói tôi là tiểu tam, nói tôi phá hoại tình ba mẹ cô, nhưng cô có biết không, là tôi biết ba cô trước! Chúng tôi sớm đã có hôn ước, lập tức sẽ kết hôn rồi, là mẹ cô chen vào giữa chúng tôi!”
“Chẳng lẽ cô không tò mò nhiều năm như vậy vì sao một nhà ông ngoại cho tới bây giờ cũng không đến tìm cô sao? Là bởi vì Thẩm Thanh Thanh có bầu trước khi lập gia đình ném mặt mũi gia tộc đi, cô ta bất đắc dĩ, hứa hẹn cho nhà họ Thương tài phú, buộc ba cô cưới cô ta! Cô vốn không phải con nhà họ Thương, cô là đồ khốn kiếp của tiện nhân Thẩm Thanh Thanh và đàn ông bậy bạ bên ngoài sinh ra!”
“Đủ rồi!” Thương Liên Thành rống giận một tiếng.
Nước mắt Thương Mẫn theo đó rơi xuống, hai tay cô nắm chặt, không ngừng run rẩy.
Hóa ra như vậy… Khi còn bé cô thấy ông bà ngoại Thương Tuyết tới nhà làm khách, cũng đã từng hỏi Thương Liên Thành ông ngoại bà ngoại cô người ở đâu, nhưng mỗi lần ông đều nói hàm hồ, nói là mẹ đoạn tuyệt quan hệ với nhà, nhưng không nghĩ, lại là đoạn tuyệt quan hệ như vậy.
“Ba ruột của Mẫn Nhi là ai?” Mâu Nghiên tỉnh táo hơn cô rất nhiều, hỏi tiếp.
Thương Liên Thành thấy chuyện đã đến mức không thể kiểm soát được, chỉ có thể thở dài một tiếng.
“Tôi không biết ba ruột con bé là ai.” Thương Liên Thành liếc Thương Mẫn một cái: “Khi Thanh Thanh gả cho tôi, đã có bầu ba tháng rồi, lúc ấy, tôi vẫn còn ở trong công ty của nhà họ Thẩm ở thành phố Bắc Nguyên làm một nhân viên quèn, vốn là muốn ăn tết xong về nhà cưới gả, nhưng có một buổi tối Thanh Thanh đột nhiên tìm tới tôi, nói nếu tôi cưới bà ấy, cho bà ấy và đứa trẻ một danh phận, bà ấy có thể cho tôi tài sản mà cả đời này tôi cũng không kiếm được, tôi cũng là đầu óc mê muội, bỏ rơi vị hôn thê ở quê nhà, nhận chuyện này.”
“Thanh Thanh lập gia đình với tôi coi như là gả thấp, hai vị nhà họ Thẩm hết sức thất vọng về bà ấy, đoạn tuyệt quan hệ với bà ấy, cho bà ấy một khoản tiền, bà ấy đi theo tôi tới thành phố Nam, chúng tôi cắm rễ ở đây. Bà ấy là tiểu thư nhà đại gia, làm ăn cực kỳ lợi hại, cầm khoản tiền nhà cho kia, bắt đầu từ tổ công trình, mang thai cũng làm việc, chưa tới hai năm, Thương thị phát triển nhanh chóng. Nhưng… Lúc ấy tôi trẻ tuổi sung sức, Thanh Thanh tuy gả cho tôi, nhưng chưa bao giờ làm chuyện vợ chồng, mà Nhã Liên… Tôi thẹn với bà ấy, khi bà ấy tới thành phố Nam tìm tôi thì có Thương Tuyết…”
“Các người lấy nhau nhiều năm, chưa bao giờ bà ấy nói với ông chuyện ba ruột của Mẫn Nhi?” Mâu Nghiên nhìn Thương Mẫn đang ở cạnh mình, ánh mắt cô đỏ bừng, chỉ sợ là tin tức này đối với cô mà nói, lại là một đả kích nặng nề.
“Bà ấy làm việc giọt nước không lọt, cá tính kín đáo trầm ổn, tôi cũng đã từng hỏi, nhưng cho tới bây giờ bà ấy cũng không tiết lộ chút nào.” Thương Liên Thành trả lời.
“Vậy mẹ tôi chết như thế nào?” Giọng Thương Mẫn yếu ớt: “Nếu như hôn nhân của các người chẳng qua là một giao dịch, nếu như bà ấy không yêu ông, không phải là bởi vì sự phản bội của ông mà bị trầm cảm, tại sao bà ấy lại tự sát?”
“Bệnh trầm cảm của bà ấy là trước khi gả cho tôi đã có.” Thương Liên Thành trầm giọng: “Những ngày bà ấy ở nhà họ Thương, tôi chưa bao giờ thấy bà ấy cười. Bà ấy vẫn luôn biết sự tồn tại của Thương Tuyết, tôi và dì Triệu của con cũng là bởi vì đồng ý với bà ấy giữ bí mật thân thế của cô mới có thể đón Thương Tuyết về nhà họ Thương, cho tới bây giờ bà ấy cũng không để ý tới chuyện của tôi, sao có thể sẽ bởi vì chúng tôi mà tự sát?”
Thương Mẫn cười khanh khách.
Sai rồi… Hóa ra đều sai rồi…
Vẫn cho là tiểu tam lại không phải tiểu tam, vẫn cho là kẻ thù giết mẹ, cũng không phải kẻ thù của cô…
Nhiều năm như vậy, cuối cùng cô sống uổng rồi…

mẹ cô cất nhắc, là pháp lý của Thương thị, di chúc cũng là anh ta cầm đi công chứng.”
“Vậy anh ta đâu?” Thương Mẫn truy hỏi. Khi đó cô còn bé, khi mẹ qua đời cô mới tám tuổi, bà lại không mang công việc về nhà, cho nên đối với người bên cạnh bà ấy cũng không biết.
“Sau khi mẹ cô chết, anh ta đã xuất ngoại, đến bây giờ tôi cũng không biết anh ta đi đâu.” Thương Liên Thành lắc đầu một cái.
Thương Mẫn vốn đang dâng lên hy vọng lại lần nữa tan biến.
“Nói nhiều như vậy, rốt cuộc cô có tha Tuyết Tuyết không?” Triệu Nhã Liên thúc giục cô: “Hôm nay cô đã biết, nhà họ Thương không nợ cô, nuôi cô lớn như vậy, cho cô thể diện cô chủ lớn nhà họ Thương, cô cũng nên có chút hồi báo đi.”
Thương Mẫn không biết nên mở miệng như thế nào.
Thương Liên Thành đúng là nuôi cô lớn, nhưng từ sau khi mẹ chết, không có người che chở cô, cô ở nhà họ Thương chỉ là một người ngoài. Cái gì mà tình thân, cái gì là hạnh phúc gia đình, cho tới bây giờ cũng không có phần của cô. Chuyện xảy ra mấy ngày này càng làm cho cô đau lòng, cô tự thấy cũng không làm chuyện gì có lỗi với nhà họ Thương, nhưng người nhà họ Thương, bất kể xảy ra chuyện gì, luôn luôn chỉ trích cô.
“Hành động của Thương Tuyết đã là phạm pháp, tôi chỉ có thể bảo đảm tôi sẽ không ném đá xuống giếng, còn kết cục của cô ta như thế nào, không phải tôi có thể quyết định.”
“Cô…” Triệu Nhã Liên đang muốn mắng, Mâu Nghiên lại ho nhẹ một tiếng.
Anh quét mắt nhìn Thương Liên Thành và Triệu Nhã Liên, nhàn nhạt lên tiếng.
“Các người nuôi dưỡng Mẫn Nhi, là bởi vì nhận ân huệ của mẹ cô ấy, nhiều năm như vậy, công ty và tài sản bà ấy để lại tất cả các người đều hưởng thụ rồi, đây là một cuộc giao dịch, đã là giao dịch, thì không liên quan những thứ khác.”
“Thương thị đã là nỏ hết đà, nếu không có Đạt Phan giúp đỡ, sẽ chỉ có kết quả phá sản, Mẫn Nhi để lại 30% cổ phần cho ngài Thương, sau này chỉ cần Thương thị tồn tại thì sẽ luôn có hoa hồng, cũng coi là hết hiếu đạo những năm này của cô ấy. Mà mảnh đất kia, tôi tin rằng mẹ Mẫn Nhi để lại cho cô ấy, mẹ vợ đại nhân tâm tư kín đáo, nhất định sẽ để lại chút đồ cho Mẫn Nhi, cho nên, hôm nay thu hồi nó lại, cũng không quá đáng.”
“Vậy theo cậu nói, chúng tôi và Thương Mẫn vẫn là hai bên không thiếu nợ nhau?” Triệu Nhã Liên liếc mắt.
“Mặc dù các người nuôi dưỡng cô ấy lớn lên, nhưng cũng không xem cô ấy như con gái ruột, nếu không, cũng không đẩy tất cả tội lỗi lên người cô ấy, chuyện của Thương Tuyết là chính cô ta đức hạnh không đứng đắn, lại có các người làm cha mẹ không có cách dạy dỗ, Mẫn Nhi chưa bao giờ chủ động hại ai, cho nên, cái nồi này…”
“Chúng tôi không gánh.” Mâu Nghiên cười khẽ, đứng lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.