Vừa mới bước vào cửa, Thương Mẫn đã cảm thấy có rất nhiều người đang chỉ trỏ vào cô, tất cả mọi người đều đang nhỏ giọng nghị luận nói chuyện gì đó ăn cắp tác phẩm. Thương Mẫn không hiểu, đi đến vị trí làm việc của mình mới phát hiện trên chỗ ngồi của mình không biết là bị ai tạt một đống mì tôm ăn còn thừa, Tô Huệ Phi thì đang xử lý giúp cho mình. Tất cả mọi người đều đang liếc ngang liếc dọc nhìn cô, một bộ dạng căm ghét. Thương Mẫn đi đến gần, kéo Tô Huệ Phi lên, lúc này mới phát hiện hai mắt của Tô Huệ Phi đỏ ngầu, rõ ràng là vừa mới khóc xong. “Là ai đã làm?” Thương Mẫn hỏi cô. Tô Huệ Phi ấp úng không chịu nói, ở bên cạnh lại có người bước lên. “Ôi chao, rốt cuộc là vua đạo tác phẩm cũng dám đến đi làm rồi, tôi còn tưởng là cô không có lá gan này đó chứ, sau này cũng không cần phải tới nữa đâu.” Người này tên là Lưu Tử Vi, là nhân viên mới vào công ty cùng lúc với Thương Mẫn. “Đạo tác phẩm?” Thương Mẫn không hiểu: “Cô nói là ai đạo tác phẩm hả?” “Nhìn cô ta không chịu thừa nhận nữa kìa?” Những người xung quanh đều đang nhỏ giọng nghị luận. “Là cô chứ ai, không phải cô ăn cắp tác phẩm của Thương Tuyết hả? Chỉ là đáng tiếc quá đi, kỹ thuật lại không qua mắt người ta, Thương Tuyết đã được hạng nhất trong vòng loại của cuộc thi thiết kế, mà cái người đạo tác phẩm như cô không sao chép được màu sắc trong tác phẩm của người ta, liền đưa một bài thiết kế sơ thảo tới, đây không phải là chuyện mất mặt xấu hổ hả?” Lưu Tử Vi khinh thường nói. Trong lòng của Thương Mẫn căng cứng, quay đầu nhìn Tô Huệ Phi, Tô Huệ Phi đưa một tờ bản vẽ tới. “Đây là bản thảo thiết kế lần này của Thương Tuyết.” Thương Mẫn nhìn hình vẽ ở phía trên, hô hấp cứng lại, chỉ cảm thấy bị chọc giận muốn ngất đi. Đây là bản thảo thiết kế của cô, tất cả các đường cong được thiết lập đều giống nhau, Thương Tuyết chỉ tô thêm một màu hồng phấn ở phía trên, liền đạt được hạnh nhất vòng loại cuộc thi thiết kế, Nhưng mà Thương Tuyết có được bản thiết kế của cô bằng cách nào vậy? Thương Mẫn nhớ đến ngày hôm đó lúc tan việc không hiểu sao lại bị cúp điện, lập tức liên tưởng tất cả những chuyện này đều là do Thương Tuyết cố ý giở trò. “Cũng không biết là lấy lá gan từ đâu ra, Thương Tuyết người ta làm nhà thiết kế thiên tài do Mâu nhị gia đã tự mời đến đây, lại còn dám ăn cắp tác phẩm của người ta. Hiện giờ toàn bộ Đạt Phan đều đang nói ở trong công ty của chúng ta có một người ăn cắp tác phẩm vào làm việc, nói tất cả chúng ta đều không có đạo đức, đúng là một con sâu làm rầu nồi canh.” Lưu Tử Vi liếc mắt nhìn cô. Thương Mẫn nắm lấy bản vẽ, nghe thấy lời nói của Lưu Tử Vi, nhìn ánh mắt xem thường và lời chất vấn ở xung quanh, huyết khí dâng trào, cong chân chạy ra ngoài. “Mẫn!” Tô Huệ Phi vội vàng đuổi theo. Thương Mẫn chạy một mạch lên đến lầu năm, đúng lúc mọi người đang làm việc, Thương Mẫn chạy vào hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người. “Thương Tuyết, cô cút ra đây cho tôi!” Thương Mẫn đẩy cửa phòng làm việc của Thương Tuyết ra. Thương Tuyết đang ưu nhã uống cà phê, nhìn thấy dáng vẻ khí thế dạt dào của cô, ánh mắt bối rối nhưng mà lại nhanh chóng hòa hoãn xuống. “Thương Mẫn, sao vậy? Chị tìm em có chuyện gì không?” Thương Mẫn đặt một tờ giấy lên trên bàn làm việc của Thương Tuyết: “Đây là bản thiết kế của tôi, cô ăn cắp tác phẩm!” Phòng làm việc trong suốt, cửa vừa mới mở ra âm thanh ở bên trong liền truyền hết ra ngoài, người ở lầu ba cũng đến đây xem náo nhiệt. “Em ăn cắp tác phẩm?” Thương Tuyết cười một tiếng: “Thương Mẫn bản thiết kế là do em đã gửi trước, hơn nữa em gửi là một bản hoàn chỉnh, mà chị thì sao chứ? Thứ hai, chị mới gửi nó lên, ngay cả màu sắc cũng không được tô, mọi thứ cũng phải nói chuyện tới trước tới sau chứ, làm sao người nộp trước lại là người ăn cắp vậy?” “Ngày hôm qua tôi không đi làm là bởi vì sức khỏe của tôi không thoải mái, vẫn còn chưa tô xong là bởi vì chiều ngày hôm trước ở công ty bị mất điện, chuyện mất điện là do cô đã làm, cô đã lợi dụng thủ đoạn đó mà lấy được bản thảo thiết kế của tôi.” Thương Mẫn tức giận không kiềm chế được. “Chị đừng có mà ngậm máu phun người! Hiện tại toàn bộ người ở Đạt Phan đều biết chị ăn cắp tác phẩm của em, em không đi tìm chị hỏi tội thì thôi đi, chị còn lại vừa ăn cắp vừa la làng nữa hả? Đêm hôm đó mất điện đã sớm điều tra ra nguyên nhân là do Tiểu Vương thợ sửa điện không cẩn thận kéo cầu chì, chị dựa vào cái gì mà lại đổ lên trên đầu của em.” Thương Tuyết không rơi vào thế hạ phong. “Tôi có thể làm chứng!” Có một người đồng nghiệp nam ở ngoài cửa lên tiếng nói chuyện cho Thương Tuyết: “Ngày hôm qua Tiểu Vương đã bị thông báo phê bình.” Thương Mẫn cắn răng nói: “Được, cứ coi như chuyện mất điện không phải là do cô đã làm, vậy thì chúng ta tra camera, tôi cũng muốn xem xem đêm hôm đó rốt cuộc cô có xuất hiện trước bàn máy vi tính ở lầu ba của tôi hay là không.” “Chị cũng biết bịa lý do quá đi.” Thương Tuyết cười: “Ngày hôm trước Tiểu Vương đến đây sửa điện cũng là bởi vì camera bị hỏng. Thương Mẫn, chị đừng có bởi vì muốn vụ oan cho tôi mà tùy tiện tìm kiếm lý do.” “Đúng vậy đó, bản thân mình ăn cắp tác phẩm của người ta thì coi như xong đi, còn muốn đến đây hỏi người khác nữa chứ, có tố chất gì vậy.” “Đúng đó, ở bên phía nhân sự tuyển người như thế nào vậy, người như thế này mà cũng tuyển dụng vào, thật là xấu hổ quá đi…” Ở bên ngoài vang lên từng tiếng nghị luận nối tiếp nhau. “Cứ coi như là camera trong công ty đã bị hỏng, vậy thì chúng ta đi xem camera ở bên ngoài, xem xem có phải cô là người cuối cùng rời khỏi tòa nhà này, cô nói là tôi ăn cắp tác phẩm của cô? Ngày hôm đó tôi ra khỏi công ty sớm như vậy, mọi người đều rõ như ban ngày, đã nhiều ngày như vậy ngoại trừ tôi phải đi họp sớm thì gần như là tôi chưa bao giờ đến lầu năm, tôi làm gì có cơ hội ăn cắp tác phẩm của cô? Mà cô, nếu như cô là người cuối cùng về, có thể chứng minh được cô là kẻ tình nghi đã gây án không hả?” Thương Mẫn không dễ dàng gì buông tay, chuyện này liên quan đến thanh danh và tiền đồ của cô, cô mới không muốn bị Thương Tuyết đánh bại. “Chuyện này…” Thương Tuyết cụp mắt xuống, cảm xúc ở trên mặt có hơi bối rối. “Thương Tuyết, chúng ta đi xem camera đi, không có tội thì không cần phải sợ, còn sợ cô ta điều tra ra hả?” Đồng nghiệp nam ở bên ngoài phụ họa nói theo. “Đúng vậy đó, đi xem camera đi…” Thương Mẫn hừ lạnh: “Sao vậy? Không dám đi hả, cô chột dạ rồi?” “Mọi người.” Thương Tuyết đứng dậy, ra vẻ khó khăn: “Đêm hôm đó tôi đúng là người cuối cùng đã rời khỏi.” Cô ta vừa mới nói xong, tất cả mọi người đều kinh ngạc không thôi. Thương Mẫn căm ghét cô ta, xem đi, cáo đã lòi đuôi rồi. “Nhưng mà sở dĩ tôi là người cuối cùng rời khỏi công ty là bởi vì nhị gia nói muốn tôi chờ anh ấy, các người có thể xem camera được mà, đêm hôm đó tôi rời đi với anh ấy, còn nói chuyện ở dưới lầu cả một buổi trời…” Bàn tay đang siết lại của Thương Mẫn chợt buông lỏng ra. Người ở bên ngoài thì lại càng kinh ngạc hơn nữa, Mâu nhị gia, hóa ra những lời đồn đó đều là thật, Thương Tuyết thật sự có quan hệ gì đó với Mâu nhị gia. “Ở đây bị mất điện, nhị gia lo lắng cho tôi, cố ý đến xem một chút. Lúc đầu tôi cũng không muốn phải nói ra, chỉ là nếu như các người đã nhất định muốn đi xem, chẳng bằng bây giờ tôi nói ra luôn.” Thương Tuyết còn muốn nói cái khác, ở khóe mắt và đuôi lông mày đều là nét dịu dàng yêu đương của cô gái. Thương Mẫn sửng sờ đứng nguyên tại chỗ thật lâu cũng không nói nên lời. Khuya ngày hôm trước… Mâu Nghiên còn mới cứu cô, nhưng mà trước khi cứu cô vậy mà anh… lại ở cùng một chỗ với Thương Tuyết? “Tôi nói mà, Thương Tuyết chắc chắn là bạn gái của Mâu nhị gia, trước đó đã tặng hoa, ngày hôm đó còn tặng dây chuyền, hôm qua tan làm tôi còn nhìn thấy Thương Tuyết bước lên xe của Mâu nhị gia nữa kìa…” Những âm thanh này một câu nối tiếp một câu truyền vào trong lỗ tai của Thương Mẫn. Đêm hôm qua Mâu Nghiên không về nhà, Lê Chuẩn nói anh trở về nhà họ Mâu… Thương Tuyết đi từ từ đến bên người của Thương Mẫn, dùng giọng nói chỉ có hai người mới nghe được: “Tối ngày hôm qua cả một đêm tôi đều ở cùng với Mâu nhị gia, chị còn không biết nữa à? Dính đến Mâu nhị gia, cho dù chị có đúng thì cũng không có người nào đứng về phía chị đâu, tôi là người phụ nữ của anh ấy, là bà chủ tương lai của Đạt Phan, chị có tư cách gì để đấu với tôi?” “Thật ngại quá, chị sẽ nhanh chóng bị đá ra khỏi Đạt Phan thôi.” Thương Mẫn thất thần… Ở cùng với Mâu Nghiên cả một đêm? Thương Mẫn trợn tròn mắt. “Tôi có thể làm chứng cho Thương Mẫn, tôi đã tận mắt nhìn thấy cô ấy vẽ, tôi còn có bản thảo của cô ấy.” Tô Huệ Phi lấy ra mấy tờ giấy: “Các người nhìn đi, đây là bản nháp do Thương Mẫn đã vẽ, cô ấy rất cố gắng, cô ấy không ăn cắp tác phẩm. Tô Huệ Phi cầm những tờ giấy đưa đến trước mắt của bọn họ, nhưng mà tất cả mọi người đều căm ghét quay mặt sang chỗ khác. “Bản thảo quỷ quái gì chứ, đều là mấy trò đùa gạt người, ăn cắp tác phẩm, rác rưởi, cút ra khỏi Đạt Phan đi!” “Đúng vậy đó, cút ra khỏi Đạt Phan đi!” … “Không phải mà, các người nhìn đi, các người nghiêm túc nhìn đi…” So sánh với nhau, một mình Tô Huệ Phi giải thích như vậy trông vô cùng bất lực. Thương Mẫn bước lên cầm lấy bản vẽ ở trong tay của Tô Huệ Phi. “Vô dụng thôi, đừng uổng phí sức lực nữa.” Ngón tay của cô đều đang run rẩy. Thương Tuyết nói đúng, không có người nào dám đối nghịch với Mâu nhị gia, cho nên chuyện này cô căn bản không thể lật ngược thế cờ. Chỉ là cô không hiểu… tại sao như vậy… một người đàn ông chân trước còn che chở cho cô như thế, tại sao chân sau liền có thể ở cùng một chỗ với người khác rồi. Du Thắng là như vậy, Mâu Nghiên cũng là như vậy, bọn họ vừa dùng mấy lời nói ngon ngọt dỗ dành lừa gạt cô, vừa bắt tay với Thương Tuyết để lừa gạt phản bội cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]