Chương trước
Chương sau
“Cô sao vậy?” Mâu Nghiên luống cuống.
“Bị thương ở đâu, đưa tôi xem một chút.” Mâu Nghiên đỡ cô dậy liền muốn kéo khăn tắm ra.
“Tôi không có…” Thương Mẫn kéo tay của anh lại, trên mặt rối rắm không thể che được.
“Tôi chính là… chính là…” Cô ấp a ấp úng một hồi, thậm chí cũng không dám nâng mắt lên nhìn anh.
“Có thể giúp tôi một chuyện, anh đi lấy cái quần… với băng vệ sinh…”
Nghe thấy lời nói của cô, lông mày của Mâu Nghiên nhướng lên, rốt cuộc cũng đã phản ứng lại, xoay mặt sang chỗ khác, buông lỏng tay ra, mặt lập tức đỏ đến lỗ tai.
“Người phụ nữ ngu ngốc.” Anh vội vàng đứng dậy đi ra khỏi cửa.
Thương Mẫn cắn răng, thật sự muốn tìm một cái lỗ để chui vào, lần này thì hay rồi, danh tiếng oai hùng của cô đã bị hủy hoại trong chớp mắt.
Mâu Nghiên tìm được cái quần từ trong phòng của cô, mang theo túi băng vệ sinh đó tới.
Thương Mẫn chậm rãi di chuyển thân thể, sợ là mình vừa động đậy một chút thì sẽ làm ướt ở bên dưới.
Mâu Nghiên nhìn thấy bộ dạng cẩn thận của cô, lại đưa tay ra ôm cô lên, ôm cô vào trong phòng tắm.
Thương Mẫn được anh đặt ngồi trên bồn cầu, nhìn thấy Mâu Nghiên đi lấy vòi hoa sen, cô lập tức muốn đứng dậy: “Tôi có thể tự mình làm được mà.”
“Đừng nhúc nhích.” Mâu Nghiên đè tay của cô lại.
Thương Mẫn khẽ cắn môi, vốn dĩ cảm thấy rất khó xử, Mâu Nghiên lại rửa giúp cô như vậy còn lại càng thẹn thùng hơn nữa.
Trên người được tắm rửa sạch sẽ, giọt nước nhẹ nhàng thuận theo thân thể của Thương Mẫn chảy xuống, tâm tư của Mâu Nghiên từ từ bị lệch lạc.
“Tự cô tắm đi.” Mâu Nghiên đặt vòi hoa sen vào trong tay của Thương Mẫn, đứng dậy đi ra ngoài.
Bởi vì hành động đột ngột xuất hiện của anh làm cho không hiểu, người đàn ông này, muốn tắm cũng chính là anh, muốn tự cô tắm cũng là anh, sao lật mặt nhanh như vậy chứ.
Thương Mẫn tắm táp cho mình một chút, mở cửa ra, quần với lại băng vệ sinh được treo ở trước cửa, bên ngoài còn có một chiếc áo thun màu đen của nam.
Cô sửa sang lại một chút, phát hiện đồ ở trên giường đã được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ còn lại có một cái nệm trơ trọi với khung giường.
Thương Mẫn xấu hổ cúi đầu xuống, chỉ là… bên cạnh Mâu Nghiên không có người giúp việc nữ, chẳng lẽ phải gọi Lê Chuẩn đến đây dọn dẹp, chuyện đó cũng thật sự quá mất mặt.
Thương Mẫn đang suy nghĩ những chuyện này, Mâu Nghiên lại bước vào từ bên ngoài, tay áo của anh xắn trên khuỷu tay, hai người liếc mắt nhìn nhau, ai cũng không nói gì.
Mà Mâu Nghiên thì lại cầm máy sấy đứng ở một bên, gọi cô đến trước gương.
“Trước tiên sấy khô tóc đi.”
Âm thanh máy sấy đã che mất tiếng tim đập rộn của Thương Mẫn, cô nhìn hai người ở trong gương, dáng người của cô nho nhỏ, lúc mang dép còn không cao đến đầu vai của anh, mà đằng sau lưng của cô là Mâu Nghiên đang cầm máy sấy vuốt lại những sợi tóc cho cô, anh nhìn mà không chớp mắt, nhíu mày, chỉ một độ cong như vậy cũng làm cho một vị trí nào đó ở trong lòng của Thương Mẫn bị xúc động, giống như là có một hạt giống rơi vào mảnh đất ẩm ướt, chậm rãi đâm chồi non.
Nếu như thời gian có thể dừng lại ở đây thì tốt biết bao nhiêu.
Mặc dù là gương mặt thối của Mâu Nghiên rất nghiêm túc, nhưng mà trong lúc giơ tay nhấc chân đều mang theo sự quan tâm đối với cô.
Thương Mẫn nhìn bức tranh này đến nỗi xuất thần, ngay cả Mâu Nghiên buông cái máy sấy xuống lúc nào cô cũng không chú ý đến.
“Nè.” Mâu Nghiên cúi đầu xoay người lại, cái cằm quét nhẹ qua đầu vai của cô.
“Lau nước miếng của cô đi kìa.”
Thương Mẫn giống như vừa mới tỉnh dậy trong giấc mộng, thành thật đưa tay lau miệng của mình.
“Làm gì có nước bọt cơ chứ…” Thương Mẫn bất tri bất giác ngẩng đầu lên nhìn thấy nụ cười xấu xa ở trên mặt của Mâu Nghiên, biết là anh đang cười nhạo mình hoa di, miệng vễnh lên, giơ chân hung hăng giậm lên chân của anh.
Mâu Nghiên bị đau nhưng mà anh cũng chỉ nhíu mày một cái, cũng bởi vì lần này Thương Mẫn dùng sức cho nên vết thương ở trên đầu của cô đau đến nổi làm cô phải hít vào một ngụm khí lạnh.
“Tự làm tự chịu.” Mâu Nghiên nói một câu, kéo cô đi ra ngoài.
Hộp thuốc đã được chuẩn bị xong, Mâu Nghiên ngồi trên ghế sa lông cẩn thận đọc hướng dẫn sử dụng của thuốc.
Trong lòng câu Thương Mẫn cảm thấy ấm áp, ngây ngốc đi tới ngồi xuống bên cạnh anh, nhìn thấy anh mở bình thuốc ra, vừa giơ tay lên cô liền chủ động chui vào phía dưới cánh tay của anh, đặt đầu ở trên đùi của anh.
Hành động vô tình của Thương Mẫn làm cho Mâu Nghiên phản ứng không kịp, nhưng mà khi nhìn thấy cái đầu nhỏ đang khoác ở trên đùi của anh, anh lại không kiềm chế được mà cong khóe môi, dùng ngón tay chấm lấy chút thuốc bột chạm vào miệng vết thương của cô.
Thuốc bột kích thích làm Thương Mẫn không tự chủ được phải nắm chặt lấy đùi của Mâu Nghiên, Mâu Nghiên cố gắng nhịn đau không kêu lên một tiếng.
“Anh làm nhẹ một chút.” Thương Mẫn đau không chịu nổi, nước mắt không thể kiềm chế được nữa, cô vội vàng muốn đứng dậy.
“Biết đau thì mới có bài học lâu dài.” Mâu Nghiên đè lưng của cô lại, bàn tay đè lấy phần giấy của cô, cưỡng ép xoa thêm thuốc lên trên đầu cô.
“Anh cố ý!” Một hồi lâu sau, rốt cục Mâu Nghiên cũng đã buông tay ra, Thương Mẫn dùng tay che lấy đầu của mình, cảm nhận được cơn đau đến từ da đầu.
Mặt của Mâu Nghiên không có biểu cảm, ánh mắt anh cứ nhìn chăm chú vào cô, giơ tay lên chậm rãi đưa qua tay của cô.
Thương Mẫn không chống cự, cô nhìn thẳng vào anh, trong đôi mắt của anh có chút dịu dàng, giống như trên mặt hồ kết băng đã có một khe nứt rất nhỏ, lộ ra sóng nước mãnh liệt.
Mâu Nghiên… cũng có lúc sẽ dịu dàng à?
Đây không phải là ảo giác của cô đúng không.
“Nhị gia… tôi có đẹp không?” Thương Mẫn chớp chớp mắt với anh, chờ anh khen mình.
“Đều đã sưng thành mặt heo rồi, có cái gì đẹp đẽ chứ.” Trên mặt của Mâu Nghiên hiện lên một nụ cười trêu chọc.
Cảm xúc lạnh buốt kéo Thương Mẫn trở về thực tại, cô quay đầu lại mới phát hiện trên tay của Mâu Nghiên có dính chút thuốc.
Một cái chạm này của anh, cô mới nhớ đến trên mặt của mình đã từng bị Du Thắng đánh, tay của Mâu Nghiên lại không lưu tính chút nào, đầu ngón tay cào lên gương mặt của cô làm cho cô ẩn ẩn đau nhức.
“Xì!” Cô biết là người đàn ông chó chết này sẽ không bao giờ biết dịu dàng với cô mà.
“Ngày mai cho cô nghỉ một ngày.” Mâu Nghiên cất hộp thuốc vào.
“Không được!” Thương Mẫn từ chối: “Ngày mai là ngày nộp bản thiết kế của vòng loại, sao tôi có thể không đi làm được chứ?”
“Nếu như cô muốn để cho tất cả mọi người biết ngày hôm nay cô bị đánh thì cứ tùy ý cô.” Mâu Nghiên dọn dẹp đồ xong, đứng dậy rời đi.
“Này!” Thương Mẫn gọi anh lại: “Sao anh lại biết tôi ở đó vậy?”
Lúc nãy còn chưa ý thức được, bây giờ suy nghĩ một chút, cảng Tình Nhân quả thật rất vắng vẻ, sao Mâu Nghiên có thể tìm thấy cô một cách chuẩn xác như vậy?
Mâu Nghiên không dừng bước, chỉ nghiêng đầu qua quét nhìn cô một cái, vô cùng lạnh lùng.
Hừ, không nói thì không nói. Ánh mắt gì vậy hả, Thương Mẫn nhếch miệng nhẹ nhàng đụng vào mặt của mình lại nhịn không được mà đau đến nhe răng nhếch miệng.
Nhìn bộ dạng này, đúng là ngày mai không thể đến công ty được rồi.
Cô gửi tin nhắn qua cho Tô Huệ Phi, muốn cô ấy giao bản thảo thiết kế cho cô.
Chỉ là cô không biết rằng vỏn vẹn chỉ có một ngày mà tất cả đã xảy ra thay đổi, đợi đến lúc cô chữa khỏi vết thương đi đến Đạt Phan, nơi đó đã long trời lỡ đất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.