Ngón tay Phù Kiêu thon dài cầm điếu thuốc lá, cúi đầu rít một hơi, làn khói màu trắng tỏa ra, che khuất nửa khuôn mặt của anh, anh ngẩng đầu thoáng nhìn thấy Nhiêu Thanh Án đang đứng trước mặt nhìn thẳng vào mình, bị khói làm cho sặc sụa. Phù Kiêu dừng lại một chút rồi cau mày: "Em tới đây làm gì?"
"Em không ngửi được mùi thuốc lá." Nhiêu Thanh Án nhăn nhăn cái mũi nói.
Phù Kiêu nhìn lướt qua điếu thuốc trong tay,"Vậy em đi đi."
Nhiêu Thanh Án không đi, nhìn gạt tàn đằng đó rồi nhìn anh chằm chằm, sau đó hắt xì một cái. Phù Kiêu nhíu mày, cắn điếu thuốc, xoay người rời đi. Ai ngờ Nhiêu Thanh Án cứ thế chạy theo, còn nói: "Em không ngửi được mùi thuốc lá."
"Vậy em đừng đi theo tôi." Phù Kiêu phiền toái nói, "Em đi theo tôi làm cái gì?"
"Anh bỏ thuốc lá đi, em không đi theo anh nữa." Nhiêu Thanh Án nói.
"Cô là ai, cô muốn quản tôi?" Phù Kiêu cười lạnh, "Cô chỉ là đồ tiêu khiển, biết không?"
Nhiêu Thanh Án mím miệng, đôi mắt long lanh ngập nước nhìn anh, làm cho Phù Kiêu đang muốn nhấc chân lên lại dừng lại.
Nhiêu Thanh Án hắt xì thêm một cái, Phù Kiêu vội dập tàn thuốc đi, không kiên nhẫn nói: "Được được được, tôi không hút được chưa?"
Nhiêu Thanh Án gật đầu, vừa lòng xoay người vào nhà.
Phù Kiêu nhìn theo bóng lưng của cô, dường như phiền não khi nãy đã bớt đi một chút, cô nhóc này quản nhiều thật.
Vốn dĩ hôm nay là Vạn Viện Viện và Tống Á Tư nấu cơm, sau khi tay Vạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-dui-ban-trai-cu/956011/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.