Mười phút trước, tài xế mà Nhiêu Thanh Án hẹn đột nhiên gọi điện cho cô nói rằng có việc gấp không thể tới đón cô được, tuy rằng lúc ấy cô rất tức giận vì lái xe không giữ lời hứa, nhưng vẫn không suy sụp. Sau đó cô lại đặt một chiếc xe khác, nhưng không có ai nhận đơn. Mưa càng lúc càng lớn, trong một khoảnh khắc đó, thần kinh của cô lập tức sụp đổ. Sự sụp đổ của một người trưởng thành chỉ trong tích tắc. Những uỷ khuất của Nhiêu Thanh Án trong nhiều tháng hoặc cũng có thể nói là trong nhiều năm qua lập tức vỡ ra vào lúc này. Cha bệnh nặng qua đời, phải gánh vác một khoản nợ lớn. Ông chủ chèn ép, đồng nghiệp vừa châm biếm vừa xa lánh, sự nghiệp cũng không gượng dậy nổi, còn thường xuyên gặp phải kẻ tiểu nhân ở nơi làm việc... Từng việc cứ liên tục dồn dập đổ lên con người nhỏ bé ấy... "Cha ơi... Bọn họ đều bắt nạt con... huhuhuhu bọn họ đều bắt nạt con..." Nhiêu Thanh Án ôm bia mộ mà khóc, nước mắt rơi xuống còn nhiều hơn cả nước mưa đang càng ngày càng nặng hạt, khóc đến nỗi thở không ra hơi, thậm chí bắt đầu nấc lên, "huhuhuhuhuhuhu ợ ~ huhuhuhuhuhu đều bắt nạt con..." Nhiêu Thanh Án khóc không để ý tới xung quanh, hoàn toàn không biết Phù Kiêu đang đến gần, cho tới khi cảm thấy được nước mưa trên người không còn rơi xuống nữa mới để ý tới. Cô ngẩng đầu lên, hai mắt sưng đỏ đẫm lệ. Nhìn thấy Phù Kiêu đột nhiên xuất hiện ở đây, cô ngây người "Ợ ~" một tiếng. Ánh mắt Phù Kiêu phức tạp, nhìn chằm chằm cô vài giây. Sau đó cúi người xuống nắm lấy tay Nhiêu Thanh Án, đặt ô vào trong tay cô. Suy nghĩ một lúc rồi nói: "Khóc xong thì về sớm một chút, trời mưa rất lớn." Phù Kiêu đứng thẳng dậy, xoay người, nhưng ống quần lại bị Nhiêu Thanh Án kéo lại. Anh rũ mắt xuống, có chút nghi hoặc nhìn cô. Hai mắt Nhiêu Thanh Án đẫm lệ lưng tròng ngửa đầu nhìn anh, nghẹn ngào nói: "Nếu không anh cứ chơi đùa tình cảm của tôi đi, đừng làm, làm cản đến sự nghiệp của tôi..." Phù Kiêu: "?" "Trước kia tôi thực sự có lỗi với anh, là tôi sai...Cùng lắm thì cho tôi, xin, xin lỗi lại anh. Nhưng anh có thể đừng chơi đùa với sự nghiệp của tôi được không...Tôi rất vất vả, mới có hi vọng được diễn..." Nhiêu Thanh Án vừa khóc vừa kéo quần anh nói. Phù Kiêu: "..." Có lẽ là mưa quá lớn, xối vào mặt Phù Kiêu khiến đầu óc anh mơ hồ. Anh hoàn toàn nghe không hiểu Nhiêu Thanh Án đang nói cái gì. Nhiêu Thanh Án đứng lên, quơ quơ chiếc ô trong tay, thiếu chút nữa chọc vào mắt anh. Anh nhẹ nhàng hít sâu một cái, sau đó cầm lại ô che cho anh với Nhiêu Thanh Án. "Anh không để ô lại cho tôi sao?" Nhiêu Thanh Án mím miệng, tủi thân nói, "Nói quay về là phải quay về? Anh bị sao vậy?" "Tinh thần của cô hình như không được ổn định lắm, để tôi đưa cô ra ngoài." Phù Kiêu bất đắc dĩ nói. "Anh không đồng ý với tôi, tôi sẽ không đi." Sợ Phù Kiêu trực tiếp bỏ lại mình, cô lập tức giữ chặt lấy áo anh nói thêm một câu, "Anh cũng không được đi." "Đồng ý cái gì?" Lông mày Phù Kiêu hơi nhíu lại. "Anh có thể chơi đùa tình cảm của tôi, nhưng không thể chơi đùa với sự nghiệp của tôi. Anh cứ chơi đùa tình cảm của tôi đi, Phù Kiêu." Phù Kiêu muốn nói tôi không có sở thích xấu xa như thế, nhưng lời nói tới miệng lại trôi xuống. Thỏ tinh đột nhiên quay trở lại hang sói, cầu xin sói xám ăn mình. Con diều đứt dây đột nhiên từ trên cây bay xuống. Nói với người thả diều, "tôi tùy anh xử lý". Anh nghe thấy tiếng tim mình mạnh mẽ đập thình thịch trong lồng ngực. Ác ma ẩn sâu trong lòng đang thừa cơ trỗi dậy mà nói xằng nói bậy. Phù Kiêu ngăn chặn tiểu ác ma trong lòng, nhẹ giọng nói: "Ra ngoài trước rồi nói tiếp." Lúc này Phù Kiêu đã đoán ra, có lẽ là Nhiêu Thanh Án ở đoàn phim bị đối xử bất công. Cho rằng anh là người giật dây phía sau nên mới đưa ra yêu cầu kỳ quái mà ngớ ngẩn như vậy. Anh không giải thích rõ với cô. Nói thật, việc Nhiêu Thanh Án mời anh chơi đùa tình cảm của cô là quá mức hấp dẫn. Ác ma ở trong lòng Phù Kiêu đang kêu gào anh mau đồng ý với cái người phụ nữ đầu óc không tỉnh táo Nhiêu Thanh Án này. Qua thôn này sẽ không có cửa hàng nào như vậy(*). (*) cơ hội phải nắm bắt, một khi mất đi thì không bao giờ đến nữa Nhưng Nhiêu Thanh Án có cái con khỉ tình cảm với anh, đừng để tới cuối cùng biến bản thân thành trò đùa. Nhân gian thanh tỉnh chi thần - Phù Kiêu ở trong lòng bình tĩnh mà nghĩ. Nhiêu Thanh Án cứ lôi kéo góc áo anh như vậy, im lặng theo sát Phù Kiêu đi ra ngoài. "Xe của cô đâu?" Phù Kiêu hỏi. "Tôi không có xe. Không có ai nhận đến đón của tôi cả." Nhiêu Thanh Án vô cùng đáng thương nói. "Tiên sinh." Trợ lí đi lên đón. Thấy cầm ô, nhưng hai người vẫn ướt nhẹp nói, "Tiên sinh, lên xe trước đã." Minh Thuấn ngồi ở ghế sau chiếc xe khác nhô đầu ra: "Xảy ra chuyện gì vậy? Sao cậu cũng ướt hết rồi?" Nhiêu Thanh Án nghe thấy giọng người lạ, vội trốn ra sau lưng Phù Kiêu. Minh Thuấn: "..." Nhìn tôi giống người xấu lắm sao? "Xảy ra ít chuyện ngoài ý muốn." Phù Kiêu đáp lại Minh Thuấn một câu, lại quay đầu nói với Nhiêu Thanh Án, "Lên xe của tôi, tôi đưa cô về." Nhiêu Thanh Án gật đầu, đi theo phía sau anh lên xe. Phù Kiêu lấy ra một chiếc khăn sạch đưa cho Nhiêu Thanh Án: "Lau trước một chút đi." Nhiêu Thanh Án nhận lấy, nhỏ giọng nói một câu: "Cảm ơn." Phù Kiêu cầm khăn lau đầu, trong lòng nhất thời phức tạp. "Nơi này cách thành phố khá xa, trước tiên cứ tìm một khách sạn gần đây thay quần áo trước đã." "Ừ." Phù Kiêu vừa cài cúc áo vừa đi ra khỏi phòng tắm, " 《KiếmTiên》 gần đây xảy ra chuyện gì, tra được chưa?" Trợ lý Đoàn Trúc gật đầu nói: "Nghe nói là Tô Toàn tiểu thư không vừa ý kết cấu và phân cảnh của nhân vật mình diễn, liên tục yêu cầu tổ kịch bản sửa lại. Đến bây giờ đã sửa tới lần thứ mười rồi." Phù Kiêu vắt chéo hai chân, lười biếng mà dựa vào ghế sô pha, vẻ mặt lãnh đạm: "Thì ra là vậy. Đưa tôi xem kịch bản mới." Qua vài phút, Đoàn Trúc nói: "Tiên sinh, tôi vừa gửi cho ngài rồi." Phù Kiêu mở tập tin ra, nhìn một lúc. Đột nhiên hừ lạnh một tiếng: "Nói với đạo diễn, hoặc là quay lại đúng như kịch bản ban đầu, hoặc là cút đi." "Vâng, tiên sinh. Nếu như Tô Toàn tiểu thư không muốn..." "Vậy cô ta cũng đi luôn đi." "Vâng, tiên sinh." Nhiêu Thanh Án vậy mà có thể chịu đựng được, bị bắt nạt đến mức này, cũng chỉ biết chạy đến trước mộ khóc lóc kể khổ. Nếu không phải anh trùng hợp cũng ở đó, nói không chừng cô khóc xong quay trở về vẫn tiếp tục diễn tiếp kịch bản kia. Nhiêu ảnh hậu kêu ngạo trước đây hiện tại lại bị người ta bắt nạt thành thế này. Phù Kiêu nhớ lại dáng vẻ Nhiêu Thanh Án lê hoa đái vũ(*) mà nắm lấy ống quần anh, trong lòng không hiểu sao lại có chút buồn bực cùng tức giận. (*) vốn dùng để miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi, sau này dùng miêu tả dáng vẻ khi khóc của những cô gái yêu kiều. Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Đoàn Trúc đi qua mở cửa, nhìn người mới tới: "Nhiêu tiểu thư." "Tôi thay xong rồi." Quần áo hiện tại Nhiêu Thanh Án đang mặc là vừa nãy Đoàn Trúc tìm người đi mua. Thời điểm Nhiêu Thanh Án ở phòng bên cạnh tắm rửa, đầu óc cô đã tỉnh táo hơn một chút. Nhớ tới những lời cô nói với Phù Kiêu khi nãy, cô xấu hổ tới mức hận không thể biến mất tại chỗ. Thật vất vả mới ổn định lại tâm lý để đến gặp Phù Kiêu. Phù Kiêu quay đầu lại nhìn, Nhiêu Thanh Án nhìn thẳng vào anh. Khuôn mặt cô đỏ bừng, có chút mất tự nhiên, nhưng tầm mắt cũng không trốn tránh. Nhiêu Thanh Án nói với Đoàn Trúc: "Tôi có lời muốn nói riêng với Phù Kiêu." Đoàn Trúc hơi do dự liếc mắt dò hỏi anh. "Cậu ra ngoài trước đi." Phù Kiêu nói. Đoàn trúc gật đầu, xoay người đi ra ngoài. Chờ sau khi Đoàn trúc rời đi, Nhiêu Thanh Án liền đóng cửa lại. Lông mày Phù Kiêu khẽ nhúc nhích, hỏi: "Có chuyện gì?" Nhiêu Thanh Án đi đến bên cạnh Phù Kiêu ngồi xuống, hai tay không tự giác mà xiết chặt, khẽ cắn môi, nhìn chằm chằm anh, muốn nói rồi lại thôi, ý nghĩ bị nghẹn lại không nói ra được một câu. Phù Kiêu đợi một lúc lâu, rồi nở nụ cười, nói: "Không phải cô lại muốn nói tới cái yêu cầu kì quái khi nãy đó chứ?" Nhiêu Thanh Án sững sờ "Ừ" một tiếng. Cô suy nghĩ một hồi, đang muốn nói vừa nãy cô có chút rối loạn, lời nói ra mà không mang theo não– Phù Kiêu: "Tôi cảm thấy đề nghị của cô khá tốt." "Hả?" Nhiêu Thanh Án sửng sốt. "Tôi muốn khiến cô trong một năm phải yêu tôi, sau đó tôi lại vứt bỏ cô. Một năm này, thân phận của cô là tình nhân của tôi, trong lúc đó tôi sẽ không làm khó dễ công việc của cô. Ngược lại, tôi còn sẽ giúp đỡ cô." Nhiêu Thanh Án mở to đôi mắt, ngẩn người một lúc, "Nhỡ như anh thích --" Thích tôi thì làm sao? "Cô cảm thấy cô xứng sao?" Phù Kiêu cười lạnh. Nhiêu Thanh Án cười khổ một cái, mím môi lại, hạ quyết định giống như đang quyết định một việc trọng đại nào đó. Cô hít sâu một hơi nói: "Được." Trong lòng Nhiêu Thanh Án có nhiều cảm xúc lẫn lộn, thật không ngờ cô lại đi lên con đường ôm đùi kim chủ, trở thành một thành viên trong quy tắc ngầm. Hơn nữa còn là ôm đùi bạn trai cũ. Phù Kiêu nghi hoặc mà quét qua Nhiêu Thanh Án một lượt. Vậy mà cô không hề phản bác lại yêu cầu muốn cô trong một năm phải thích anh này của mình. Khi nói ra yêu cầu này, chính anh cũng cảm thấy buồn cười, cảm thấy bản thân thật sự là có chút tự luyến. "Thích anh, không cần đến một năm. Nhưng anh phải chắc chắn một năm sau mới được vứt bỏ tôi." Nhiêu Thanh Án còn thành thật nói. Phù Kiêu đột nhiên cảm thấy mình như bị cái gì đó đâm trúng, tim đập nhanh hơn, anh nheo mắt lại. Đây có phải là anh... đang bị trêu đùa? Đáng chết! Con thỏ xấu xa quả nhiên quỷ kế đa đoan! Nhiêu Thanh Án nói xong câu đó đến bản thân cũng có chút xấu hổ, mặt đỏ đến mức không dám nhìn thẳng Phù Kiêu. "Ký hợp đồng." Phải kí hợp đồng, nếu không ai biết được một ngày nào đó con thỏ xấu xa này sẽ bỏ chạy chứ! Phù Kiêu mưu tính sâu xa mà nghĩ thầm. "Ừm." Nhiêu Thanh Án thấp giọng đáp. Đoàn Trúc đã sống gần ba mươi năm, đây là lần đầu tiên cậu ta soạn ra cái hợp đồng kì quái như vậy. Nhưng cậu ta không dám biểu lộ ra vẻ kinh ngạc. Coi như cậu ta chưa hiểu chuyện đời, cứ thế cẩn trọng soạn hợp đồng theo yêu cầu của ông chủ. Nhiêu Thanh Án vừa kí xong, thấy Phù Kiêu liên tục nhìn chằm chằm vào mình rồi tiến lại gần. Nhiêu Thanh Án theo bản năng muốn lùi về sau, lại bị anh giữ lấy sau gáy, "Mặt cô bị sao vậy?" "Quay phim." Phù Kiêu nheo mắt lại cẩn thận tỉ mỉ nhìn kĩ chỗ mặt sưng tấy ấy, hỏi: "Diễn cái gì mà đánh ghê gớm như vậy?" "Đương nhiên là diễn tát rồi!" Phù Kiêu nhìn vào mắt cô, "Nhiêu Thanh Án, cái con người ngu ngốc này." "Tự nhiên anh lại mắng tôi!" Nhiêu Thanh Án tức giận, bị đánh cũng thôi đi, ở đây còn bị anh mắng. "Diễn cảnh diễn đơn giản như vậy mà bạn diễn phế vật cũng không diễn được, cô không biết tức giận chút nào sao?" "Tôi có tư cách tức giận à?" Nhiêu Thanh Án vừa tức giận vừa ủy khuất nói. "Từ này về sau, cô có." * "Em bị điên rồi! Thanh Án, em có biết chuyện này mà tuồn ra ngoài, đối với nghề diễn xuất cả đời này của em có ảnh hưởng lớn như thế nào không?" Tiếu Nhu vừa đau lòng lại không nỡ, "Vì sao em phải đi lên con đường này chứ?" "Chị, chị cảm thấy em cứ tiếp tục như vậy, sự nghiệp diễn xuất này của em còn trụ được bao năm nữa?" Khuôn mặt Nhiêu Thanh Án ẩn một nửa trong bóng tối, làm người khác không thấy rõ được biểu cảm của cô, "Hơn nữa..." Cô than nhẹ một tiếng, "Nhà chú hai gần đây phá sản, em phải nhanh chóng đem tiền qua trả lại cho chú ấy. Còn có bên vay nặng lãi... Phù Kiêu là lựa chọn tốt nhất lúc này của em." "Em thật sự nghĩ như vậy sao?" Nhiêu Thanh Án trầm mặc hồi lâu, "Vâng." Từ sau khi ký hợp đồng, Nhiêu Thanh Án vẫn chưa gặp lại Phù Kiêu. Đoàn phim rất nhanh đã đổi lại kịch bản thành kịch bản ban đầu. Mặt khác những cảnh quay bị sửa đổi cũng lần lượt quay lại một lần nữa. "Được, cắt! Sáng nay tới đây thôi, kết thúc công việc!" Nhiêu Thanh Án vừa diễn xong, đang thoát vai. Trợ lí đoàn phim đi tới nói với cô: "Chị Nhiêu, có người tìm chị." "Ai?" "Anh ta nói mình tên Đoàn Trúc." Đoán chừng không phải Đoàn Trúc tìm, mà là Phù Kiêu đang tìm cô. Cô mở to mắt nhìn, nói: "Tôi biết rồi. Anh ta ở đâu?" Sau khi quay về phòng thay đồ tẩy trang xong, Nhiêu Thanh Án rất nhanh đi theo Đoàn Trúc ra ngoài. Xe dừng lại ở một nhà hàng tư nhân, Đoàn Trúc mở cửa xe, "Nhiêu tiểu thư, tới rồi." Nhà hàng này nhìn qua thì có vẻ tính bảo mật rất tốt, thay vì nói là nhà hàng, càng giống như một tòa lâm viên phong cách Trung Quốc cổ hơn. Đoàn Trúc đưa cô đi bộ khoảng năm phút, vòng vo một hồi, đi tới một cổng mặt trăng, trên cổng có viết Nhai Viên. Phía sau cánh cổng là một căn nhà nhỏ hai tầng. "Nhiêu tiểu thư, tiên sinh đang ở bên trong." "Anh không vào với tôi sao?" Đoàn Trúc lắc đầu nói: "Cô vào là được rồi." Nhiêu Thanh Án càng ngày càng cảm thấy hôm nay Phù Kiêu muốn thực hiện quyền lợi của một kim chủ, nên trong lòng cô có chút hồi hộp. Cô thở mạnh một hơi, đi lên căn nhà nhỏ kia. Phù Kiêu đang ngồi ở bên cạnh bàn ăn tầng một đọc sách, nghe thấy có tiếng động, anh quay đầu lại nhìn. Nhiêu Thanh Án: "..." Phù Kiêu: "..." Hai người im lặng mà nhìn nhau hơn mười giây, Nhiêu Thanh Án không nhịn được đành phá vỡ không khí lúng túng này, lên tiếng chào hỏi: "Hi~" Phù Kiêu cười nhạo một tiếng, nói: "Tôi nghĩ em còn có thể giữ im lặng thêm vài phút nữa đấy." "Anh cười cái gì?" Nhiêu Thanh Án bất mãn, rất giống như cười nhạo cô! "Có thể là do nhìn thấy có một con thỏ lúng túng đang nơm nớp lo sợ, nên khá buồn cười." Phù Kiêu vẫy tay nói, "Lại đây ăn cơm." Trên bàn ăn chẳng có thứ gì, Nhiêu Thanh Án vốn đã canh cánh trong lòng thái độ của Phù Kiêu, nên thái độ của mình cũng không tốt: "Ăn không khí?" "Lát nữa sẽ mang lên. Nghe nói buổi chiều em không quay?" Nhiêu Thanh Án ngồi xuống, "Ừ." "Vậy hôm nay đi theo tôi." Kim chủ yêu cầu, có thể không đồng ý sao? Nhiêu Thanh Án không thể làm gì khác hơn đành đáp ứng. Chỉ một lát sau đã có người đem đồ ăn lên. Sau khi chờ người mang đồ ăn đi hết, Nhiêu Thanh Án căng thẳng quay đầu lại, đành phải vùi đầu vào ăn cơm. Không ngờ tới đồ ăn của nhà hàng này rất ngon! Cái này ngon, cái kia ngon, cái ở đó cũng ngon! Nhiêu Thanh Án ăn cơm mà hai ánh mắt phát sáng, thỏa mãn rung đùi đắc ý. Phù Kiêu lén nhìn dáng vẻ ăn cơm của Nhiêu Thanh Án. Cô trước đây cũng giống như vậy, được ăn đồ ăn ngon sẽ bày ra vẻ mặt hạnh phúc mà nhẹ nhàng lắc lư cái đầu, đặc biệt đáng yêu, hiện tại cũng... Ngừng, hiện tại không đáng yêu. Phù Kiêu thu lại ý cười, bày ra vẻ mặt lạnh lùng. "Anh làm sao vậy? Ăn không ngon sao?" Nhiêu Thanh Án nhìn sắc mặt Phù Kiêu hỏi. "Cũng bình thường. Dáng vẻ chưa trải cuộc đời." Phù Kiêu hừ lạnh. "Tôi khá là nghèo, trước kia anh cũng chưa từng mang tôi nhìn qua cuộc đời." Nhiêu Thanh Án phản bác lại giận dỗi nói. Phù Kiêu nhíu mày, còn không biết xấu hổ mà nói nữa à. Trước kia là ai quy định chi phí đi hẹn hò của hai người không được vượt quá 300 tệ? Lý do còn là phải chia A A với anh, nếu nhiều hơn nữa cô không thể A được. Hiển nhiên Nhiêu Thanh Án cũng nhớ tới việc này, cúi đầu tiếp tục ăn. Ăn được một lúc, cô lại ngẩng đầu nói: "Sau này tôi sẽ không lại giúp anh tiết kiệm tiền nữa!" "Không cần em tiết kiệm." Phù Kiêu lãnh đạm nói. "Quả nhiên trước đây anh ghét bỏ tôi nghèo kiết xác!" Nhiêu Thanh Án thương tâm nói. Phù Kiêu: "..." "Tôi giúp anh tiết kiệm tiền anh còn không vui!" Phù Kiêu: "...Không phải tôi không vui." "Biểu hiện bây giờ này của anh chính là không vui Phù Kiêu xoa xoa thái dương, sắc mặt nhìn không được tốt lắm, "Nhiêu Thanh Án, em cứ phải cùng tôi nói đến chuyện trước kia sao? Em còn dám trả đũa lại?" Nhiêu Thanh Án không dám, cô vô cùng uỷ khuất mà khịt khịt mũi, lại vùi đầu ăn cơm. Còn oan ức nữa....Phù Kiêu không nói gì nhìn chằm chằm cô, tức giận đến nghiến răng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]