"Cố Uyên, đó là em trai cậu à?"
Cố Uyên ngẩng lên, hàng mi ướt át khẽ run, ánh mắt không rời khỏi vẻ mặt bối rối của Chu Trì Ngư.
Hắn nói lời cảm ơn với cô gái cầm nước rồi chạy về phía Chu Trì Ngư.
Chu Trì Ngư lúc đó mới dần tỉnh lại, vừa nhận ra Cố Uyên thì người kia đã đứng trước mặt rồi.
"Tiểu Ngư."
Chu Trì Ngư nhìn thân hình cao lớn của Cố Uyên, theo phản xạ nhìn về phía sân bóng rổ, thấy cô gái lúc nãy vẫn đang nhìn về phía hai người họ.
"À... Anh, em đến đón anh về nhà."
Thấy Cố Uyên không mang theo nước, Chu Trì Ngư đưa chai nước cho hắn: "Em mua cho anh nè."
"Cảm ơn em." Cố Uyên trông có vẻ rất khát, ngửa đầu uống liền nửa chai. Mồ hôi từ cổ không ngừng chảy xuống, ướt cả áo bóng rổ, lờ mờ lộ ra cơ ngực rắn chắc bên trong.
Chu Trì Ngư nhìn mà thấy mê mẩn.
Cậu thấy Cố Uyên nhấc cánh tay lên, phát hiện cơ bắp của hắn không phải kiểu phô trương như người khác, mà mang một vẻ trẻ trung khỏe khoắn, đầy sức sống — đặc biệt là khi hắn chơi bóng, rất cuốn hút.
Còn cậu thì...
Cậu nhéo nhéo cánh tay mềm nhũn của mình, lặng lẽ thở dài.
"Nghĩ gì thế?"
Cố Uyên bật cười, bắt chước động tác của Chu Trì Ngư, nhéo nhéo lớp thịt mềm trên tay cậu: "Mềm thật đấy."
"Hứ." Chu Trì Ngư cảm thấy bị trêu, bèn ngẩng đầu tự tin ôm lấy tay mình: "Anh xong trận chưa?"
"Còn nửa hiệp nữa." Cố Uyên quay đầu nhìn các đồng đội đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-di-san-tram-ty-ve-lam-be-dang-yeu-cua-truc-ma/4680820/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.