Ô Thần và Cố Uyên nói chuyện, từng lời từng chữ đều bị Hứa Mặc Đình và mọi người xung quanh nghe thấy rõ mồn một. Cả nhóm không để lộ cảm xúc gì, chỉ âm thầm chú ý phản ứng của Cố Uyên.
"Xin lỗi, tôi không cân nhắc chuyện đó."
Cần câu của Cố Uyên đột nhiên bị giật mạnh, như thể có con cá to đang lôi xuống. Có vẻ là một mẻ lớn.
"Tại sao vậy? Em có thể hỏi mẫu người lý tưởng của anh được không?" Ô Thần không hề tỏ vẻ buồn, ngược lại càng thêm hứng thú, như thể đang tham gia vào một trò chơi thú vị.
Cố Uyên bình thản nhìn về phía y: "Đó là chuyện riêng tư, tôi không muốn nói."
"Vậy à." Ô Thần nhún vai như không để tâm: "Nói thật với anh, Tạ Lâm rất thích tiểu Ngư. Anh là anh trai của cậu ấy, anh nghĩ thế nào về Tạ Lâm?"
Đồng tử của Cố Uyên khẽ co lại, trong mắt như nổi lên một tầng nước sâu thăm thẳm.
"Chưa tiếp xúc nhiều, không thể đánh giá được."
Ô Thần càng cười tươi hơn: "Tạ Lâm tính cách rất tốt, chắc chắn anh sẽ thích cậu ta."
"Ừ."
Cố Uyên nhân lúc cá vừa giật, giơ mạnh cần lên, nhưng khi mồi câu trồi lên khỏi mặt nước thì lại chẳng có gì.
Ô Thần thở dài: "Xem ra con cá chạy mất rồi."
Câu nói đó lọt vào tai Cố Uyên nghe rất chói. Hắn nhìn chằm chằm vào chiếc cần trống rỗng, im lặng một lúc lâu.
Rồi đột nhiên, hắn đứng dậy.
Như thể vừa nghĩ thông một chuyện gì đó, hắn nhẹ nhàng buông cần câu, sải bước đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-di-san-tram-ty-ve-lam-be-dang-yeu-cua-truc-ma/4680815/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.