Trong phòng khách, bác sĩ và các người lớn luống cuống tay chân vây quanh Cố Phong để xử lý vết thương. Nó đã được chụp CT xong, hiện đang được kiểm tra xem có bị tổn thương xương hay nội tạng gì không.
Cố Minh nhìn thấy vết bầm tím đáng sợ sau lưng con trai mình, ánh mắt lạnh lùng hướng về phía Cố Uyên đang ngồi trên xe lăn.
Chu Trì Ngư bị ánh mắt đó dọa sợ, bé ôm chặt lấy cánh tay của Cố Uyên, như một đứa trẻ phạm lỗi, nước mắt ngấn lên trong hốc mắt nhưng không dám khóc lớn.
Trong thâm tâm, bé biết lần này cả mình và Cố Uyên đều sai, hai người đã gây ra chuyện lớn.
"Cố Thành." Cố Minh cố nén cơn giận đang dâng trào, nói từng chữ một: "Anh nên quản lý tiểu Uyên cho đàng hoàng."
Ông Cố thấy Cố Phong đau đớn gào khóc cũng xót ruột, ông nhẹ giọng an ủi: "Tiểu Phong cố gắng lên, khi nào con khỏe lại, ông tặng con một chiếc du thuyền nhỏ nhé?"
Cố Phong ấm ức mím môi: "Ông ơi, ông phải mắng anh họ đi, vừa nãy anh ấy suýt giết con rồi."
"Tiểu Uyên sao có thể giết con được?" Ông Cố liếc nhìn Chu Trì Ngư đang run như cầy sấy, ánh mắt dừng lại ở khuôn mặt bình tĩnh của Cố Uyên: "Tiểu Uyên, lần sau phải chơi với em cho đàng hoàng."
"Ba, có phải ba quá thiên vị rồi không?" Cố Minh tiến lên một bước, đối diện ánh mắt của ông Cố: "Kết quả kiểm tra vẫn chưa có đầy đủ, dù thế nào cũng phải bắt tiểu Uyên xin lỗi tiểu Phong trước đã."
Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-di-san-tram-ty-ve-lam-be-dang-yeu-cua-truc-ma/4680801/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.