Ánh nắng chiếu lên người, vừa gay gắt vừa nóng rát.
Cố Uyên bỗng nhiên ôm chầm lấy Chu Trì Ngư, nước mắt nhẫn nhịn suốt bao lâu cuối cùng không thể kiềm được mà rơi xuống.
Tiếng nức nở khe khẽ vang lên trong căn phòng tràn đầy ánh nắng, hắn nắm chặt tay áo Chu Trì Ngư, bao nỗi khổ tâm bị dồn nén bấy lâu giờ bùng nổ hết.
"Hu hu..."
Hắn co người lại như một con thú nhỏ bị thương, run rẩy nép lại. Hắn thừa nhận bản thân mình rất yếu đuối, hắn thật sự rất sợ cái chết.
"Khóc đi, cứ khóc đi."
Chu Trì Ngư với khuôn mặt bầu bĩnh nhăn lại, không ngừng dụi đầu vào tóc Cố Uyên để an ủi và đồng hành với hắn.
"Khóc rồi sẽ bớt buồn hơn."
Cố Uyên bỗng cắn vào áo của Chu Trì Ngư, dường như chỉ có làm như vậy mới có thể che giấu sự yếu mềm của mình, khiến bản thân bình tĩnh lại được chút ít.
Trong căn phòng yên ắng, chỉ còn vang lên tiếng nức nở khe khẽ.
Gió đầu giờ chiều lướt qua sân, mang theo lá rơi xào xạc, những tia nắng xuyên qua khung cửa kính nhẹ nhàng nhảy múa.
Chu Trì Ngư hôn nhẹ lên trán Cố Uyên, nhắm mắt lại và thầm cầu nguyện.
Anh của bé nhất định phải sống thật lâu, sống đến trăm tuổi!
Nếu như có thần tiên thật sự tồn tại và chịu lắng nghe điều ước của cậu, thì bé nguyện cả đời này không ăn vặt nữa.
Một đêm sương lạnh, nhiệt độ chợt giảm sâu.
Trên đường, người người mặc áo khoác dày để chống lạnh, cành cây trơ trụi lay động trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-di-san-tram-ty-ve-lam-be-dang-yeu-cua-truc-ma/4680800/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.