"Chạy mất rồi sao?"
"Tiểu Ngư đã chạy đi đâu?"
Cố Uyên gắt gao nhìn vào điện thoại mà Cố Thành đang nghe, cau mày căng thẳng: "Ba, con muốn nghe điện thoại này! Ba có thể cho con nghe một chút không?"
"Tiểu Uyên! Con đừng sốt ruột!" Bạch Ôn Nhiên ngăn cản, từ phía sau ôm lấy Cố Uyên thật chặt: "Chờ ba con nghe xong điện thoại đã."
"Bọn họ đã tìm thấy tiểu Ngư chưa?"
"Tối nay tiểu Ngư có thể về nhà không?"
Cố Uyên nhìn chằm chằm vào Cố Thành, tay quấn băng nhưng vẫn nắm chặt tay áo ông, càng lúc càng sốt ruột, không giấu được sự lo lắng.
Tiếng nói bên kia điện thoại lúc lớn lúc nhỏ, hắn không nghe rõ gì cả.
Nhưng nhìn nét mặt nghiêm trọng của ba, hắn đoán chuyện này thật sự rất đáng sợ.
"Mẹ ơi, có phải tiểu Ngư đã biết ba mẹ em ấy mất rồi không?" Trán Cố Uyên lấm tấm mồ hôi, nghĩ đến cảnh Chu Trì Ngư khóc mãi không ngừng vì đau lòng, trong lòng hắn như có lửa đốt. Hắn chẳng còn quan tâm đến việc che giấu tình cảm nữa, gần như đã bật khóc.
"Được rồi, tôi biết rồi." Cố Thành cúp máy, vội vàng mặc lại áo khoác vừa cởi ra, trầm giọng dặn: "Ôn Nhiên, em ở lại trông tiểu Uyên. Bên ba đã tăng thêm người để tìm tiểu Ngư quanh trường mẫu giáo, anh sẽ đến hỗ trợ. Có tin gì sẽ báo ngay cho mọi người."
Cố Uyên sốt ruột đến phát điên, giãy ra khỏi vòng tay của Bạch Ôn Nhiên, níu tay Cố Thành, van nài: "Ba ơi, cho con đi với ba!"
Cố Thành cúi đầu đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-di-san-tram-ty-ve-lam-be-dang-yeu-cua-truc-ma/4680795/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.