"Hai bạn nhỏ sao vẫn chưa ngủ?" Cô Nguyệt lúc này bước vào phòng, nhẹ nhàng nói: "Đến giờ ngủ trưa rồi nhé."
Cố Uyên lập tức cứng người, lo cô giáo phát hiện ra Chu Trì Ngư không chịu ăn rau, bèn lén lút rút tay lại, giấu phần rau đã nhả vào trong chăn.
Chu Trì Ngư nhìn hắn, đôi mắt đen láy sáng lấp lánh chợt cong lên vì vui.
Dáng vẻ anh trai lén lút nhìn cũng vui ghê.
Miệng không còn rau, bé cảm thấy nhẹ cả người, mấy thứ rau đó thật sự quá khó ăn, còn khó hơn cả uống thuốc.
Rảnh rỗi chẳng buồn ngủ, Chu Trì Ngư lén nhướng mày về phía Cố Uyên, rồi nghịch nghịch tay với hắn.
"Tiểu Ngư, ngủ đi."
Bị cô giáo bắt quả tang, Chu Trì Ngư vội vàng nhắm mắt lại. Lúc tỉnh dậy thì đã hết giờ nghỉ trưa.
Bé ngủ không bao giờ ngoan ngoãn, cái đầu tóc rối bù của bé đảo mắt tìm kiếm Cố Uyên khắp nơi.
Cô Nguyệt nhắc: "Anh trai của con đã mặc xong đồ rồi đó, giờ con là người cuối cùng đấy."
"Dạ." Chu Trì Ngư đáp bằng giọng trẻ con, ngáp một cái rồi bắt đầu mặc quần áo. Bé rất tò mò, không biết phần rau mà Cố Uyên cầm cuối cùng đã xử lý sao rồi. Nếu cô giáo biết bé là người phun ra, có bị bắt ăn lại không ta?
Bé len lén nhìn nét mặt cô Nguyệt, thấy không có gì lạ mới yên tâm phần nào.
Lúc ăn trái cây, Cố Uyên vẫn ngồi cạnh Chu Trì Ngư.
Khác với các bạn nhỏ khác, Cố Uyên mặc áo ba lỗ ôm sát người. Mọi người xung quanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-di-san-tram-ty-ve-lam-be-dang-yeu-cua-truc-ma/4680794/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.