Ngồi trong phòng một lát tâm trạng tôi đã bình ổn không ít liền mở cửa nhìn ra ngoài, không thấy Chân Dịch đâu tự nhủ chắc anh đang trong phòng lũ trẻ. Vốn là muốn cho anh một tiếng riêng tư với bọn trẻ bởi dù lý lẽ của tôi có đến đâu đi nữa thì cũng không thể gột sạch mối quan hệ huyết thống của bọn họ nhưng tôi thật lòng muốn biết Bất Hối và Dư Khả của tôi có bao nhiêu chờ mong vào cái người gọi là bố, có bao nhiêu khao khát có được một người bố.
Tôi nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng, ghé đầu nhìn qua cánh cửa phòng bọn nhóc khép hờ.
Trong phòng chỉ bật mỗi đèn ngủ, ánh đèn nhờ nhờ lại càng làm nổi trội lên nét tương đồng giữa anh và bọn trẻ. Bất Hối ngồi trên giường Dư Khả ngồi cạnh bên em gái nó, hai đứa nhỏ đan đôi bàn tay nhỏ bé vào nhau. Ba người một lớn hai bé cứ thế im lặng, dường như không có ngôn từ nào để nói, một người bỗng nhiên có thêm hai đứa con hơn 4 tuổi sẽ biết nói gì cho đủ? Còn bọn trẻ bỗng nhiên tìm được bố lại biêt nói cái gì đây?
Tôi thấy Chân Dịch ngồi xuống dưới chân giường, đôi mắt ngỡ ngàng nhìn ngắm hai đứa trẻ giống như không thể tin lại giống như có chút vui sướng và rồi tôi thấy anh đưa tay lên quẹt ngang má. Anh khóc sao? Tôi tự hỏi.
Dư Khả cũng giống như tôi, phát hiện ra trên gương mặt tuấn tú ấy nhiều thêm một dòng nước nó đưa tay nhỏ lên lau bừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-con-bo-tron/1969524/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.