Tôi nhìn Chân Dịch, anh bây giờ thật xa lạ, chẳng còn là tổng giám đốc hô mưa gọi gió cũng chẳng còn là cậu ấm nhà họ Chân kiêu ngạo nữa mà chỉ còn là một người đàn ông hết sức bình thường, một người đàn ông có khổ đau, có nỗi buồn, một người đàn ông đang ở trước mắt tôi cầu xin tha thứ. Đáng tiếc... đáng tiếc tôi đã không còn là ngày xưa, anh làm như vậy với tôi bây giờ chỉ khiến tôi thêm gánh nặng mà thôi. Nói không cảm động thì là nói dối nhưng nếu nói tôi sẽ cho anh cơ hội chỉ vì những việc anh làm hôm nay thì không bao giờ.
“Anh biết cảm giác của tôi khi nghe tin mình có thai chứ?”
“Anh biết nỗi đau lòng khi tôi suýt bỏ đi hai đứa bé?”
“Anh biết tôi từng bất lực như thế nào khi đống giấy đòi nợ cứ quấn lấy tôi?”
“Anh biết cảm giác một mình nuôi hai đứa trẻ ư? Đứa kia khóc thét đứa thì đòi ăn, một ngày không biết bao nhiêu lần thay quần áo tắm rửa cho chúng?”
“Anh là người thức đêm trông bọn trẻ lúc chúng nó ốm sao? Anh là người ôm con đi phát tờ rơi đi nhặt chai lọ ư?”
Tôi hỏi giọng run run, trong lồng ngực tôi như có hằng ngàn linh hồn gào thét, muốn xông ra, tưởng chừng sự đau khổ ấy muốn xé toang lồng ngực tôi, xông thẳng về phía Chân Dịch để cấu xé anh. Tôi đã từng rất hận người đàn ông này, hận sự ưu tú của anh, hận hào quang của anh, hận anh để tôi một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-con-bo-tron/1969523/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.