Editor: Uyển bé bỏng
Nguồn convert: Vespertine
Cố Minh ôm vai Đường Thu Giảo: "Giảo Giảo, cách xa Tề Duệ Mạc một chút, được không?"
Trong lòng Đường Thu Giảo dâng lên sự bực bội:" Anh không cần luôn suy nghĩ tiêu cực về điều đó được không? Trên thế giới này chỉ có anh cho rằng toàn bộ đàn ông trên thế giờ đều thích em, sẽ không ai cướp em với anh, được chứ?"
Mấy ngày nay, cô mệt mỏi vì sự quản lý của Cố Minh.
Tức giận và áp lực trong lòng vẫn luôn được kìm nén, chờ đợi đến ngày được bùng phát.
Đường Thu Giảo tiếp tục lên án: " Em là con người, em cần xã giao, anh có thể đừng quá kiểm soát em không? Nếu em quản anh như thế, anh sẽ vui vẻ sao?"
"Vui vẻ."
Đường Thu Giảo nghẹn lại, nhất thời không biết nên nói cái gì.
"Anh không có bạn bè, không có bố mẹ, anh chỉ có em. Cho nên, em quản anh đi, muốn quản như thế nào đều được."
Thanh âm Đường Thu Giảo nhỏ lại: " Anh có thể đi tìm bạn bè mà... Em biết anh trước đó làm việc ở nhà, rất khó để kết bạn, nhưng, bây giờ..."
"Không cần." Cố Minh nói tiếp, " Anh chỉ cần em."
Ngoại trừ em, tất cả mọi người trên thế giới này đều dư thừa.
Sẽ thật tuyệt nếu có thể thiết kế được một chương trình có thể đem tất cả những người trên thế giới xóa đi, chỉ còn lại Giảo Giảo và hắn, thật tốt biết mấy.
"Nhưng mà, đây không phải lý do anh can thiệp vào mối quan hệ xã giao của em, anh như vậy rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-chat-em-giam-cam-em/1506738/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.