Lúc đó, màn đêm tối tăm, ánh sao ảm đạm.
Trên nền trời đen kịt phía xa xa lác đác vài đốm sáng.
Sau nửa đêm bắt đầu mưa. Hằng năm, cứ đến thời điểm giao mùa là lại thường xuyên mưa phùn vào đêm.
Trên con đường yên tĩnh vắng vẻ, ánh đèn neon lấp lóe, tiếng giày cao gót nhỏ dài và sắc nhọn giẫm trên mặt đất, vang vọng trên đường.
Một cô gái mặc chiếc váy bó và cực kỳ ngắn, lộ ra đôi chân dài trắng muốt, trông vô cùng bắt mắt giữa đêm mưa.
Cô ấy loạng choạng vịn vào bức tường sát đường đi.
Trần Linh Linh vén tóc lên mang tai, không thể khống chế được hơi rượu đang dâng trào trong dạ dày, “ọe” một tiếng rồi nôn ra.
Trong bóng đêm, bởi vì trang điểm đậm, trông khuôn mặt ấy càng có vẻ phong trần.
“Con mẹ nó, tên chó chết không biết xấu hổ, muốn ngủ với bà, không nhìn xem mình là cái thá gì!”
Cô nàng hung tợn mắng một câu, chắc là bị chuốc rượu trong quán bar rồi.
Cô ấy lấy điện thoại ra gọi, chuông kêu rất lâu, đầu bên kia thông báo người nhận không bắt máy.
“Khốn kiếp, cho bà đây leo cây!”
Cô ấy lại mắng mỏ hai câu nữa rồi mới cúp máy trong sự không cam lòng.
Cô ấy vịn vào tường đi tiếp, mưa càng lúc càng lớn, tạt vào người, ẩm ướt, lành lạnh.
Trong đêm khuya, rượu chỉ khiến những con người cô độc càng thêm cô độc hơn.
Cô ấy xuýt xoa một tiếng, co hai vai lại, che bớt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-cay-doi-tho/3480742/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.