“Giáo sư Trình, lát nữa tôi sẽ gửi tư liệu cho anh!”
“Được.”
Trình Phong đặt điện thoại xuống, không bao lâu sau, máy fax phát ra tiếng rung.
Loại máy móc hoạt động kéo dài này khiến anh hơi bực bội.
Trời đã tối đen rồi.
Anh ngẩng đầu, nhìn khung cảnh đèn đuốc sáng trưng ngoài cửa sổ, trong lòng bỗng trào dâng cảm giác cô độc và tuyệt vọng.
Là do gặp cô ấy sao?
Anh đứng lên, đi tới trước cửa sổ sát đất, nhìn phố xá sáng trưng, nỗi đau vô tận ấy lại cắn nuốt anh.
Ánh đèn hắt lên mặt anh, trông mệt mỏi hơn ban ngày, thiếu đi đôi phần lạnh lùng cứng ngắc.
Anh cảm thấy mình càng ngày càng giống một con nhím...
Có người nói, đợi chờ là sự già cả đầu tiên của một người.
Có lẽ tám năm trôi qua vùn vụt này đã khiến anh già đi thật rồi, tuy rằng năm nay anh mới hai mươi tám tuổi.
Văn phòng rộng lớn vô cùng yên tĩnh.
Anh cúi đầu, đọc tài liệu trong tay, từ từ nhíu mày lại, tiện tay khoanh vào mấy chỗ, đó là những điểm mà anh nghi ngờ.
Cửa bị ai đó mở ra cái rầm, có người huýt sáo, vui vẻ bước vào, chỉ thiếu hai cái cánh nữa là có thể bay lên được rồi...
Nghe tiếng là Trình Phong biết là ai.
Anh chẳng buồn ngước lên nhìn tên đó, vẫn chăm chú đọc tài liệu. Đây là tư liệu về vụ án giết người liên hoàn xảy ra ở thành phố Lâm trong khoảng thời gian qua, người của Cục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-cay-doi-tho/3480741/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.