Người đàn ông được gọi là “Hoắc tổng” chính là chủ sòng bạc này, khoảng bốn mươi tuổi, tóc chải chuốt bóng mượt. Thấy Thu Trì vào, ông ta thẳng vào vấn đề: “Tiểu Thu à, cậu quen hai người dưới lầu không?”
Thu Trì không biết trả lời sao.
Suy nghĩ một lúc, anh nói: “Không quen.”
Ông Hoắc cười, cầm một tách trà nhỏ trên khay trà lên xoay nhẹ: “Nếu quen những người đó, gặp khó khăn thì cứ nói với họ, cần gì phải nhờ tôi giúp cậu nói chuyện với ông Chu?”
“May mà ông Chu rất rộng lượng, nếu không ầm ĩ lên, tôi cũng mất mặt,” Ông ta vẫn cười, “Cậu nói đúng không?”
Thu Trì nghe ra giọng điệu trách móc, anh cúi đầu: “Tôi xin lỗi, tôi không biết…”
“Thôi được rồi,” Ông Hoắc cắt ngang, “Tôi thấy cậu bây giờ khổ sở thế này, rất đáng thương, lại còn chạy đến cầu xin tôi, tôi không thể không giúp cậu được, đúng không? Dù sao trước đây cậu cũng làm việc cho tôi, lần này tôi muốn giúp cậu, nhưng cậu không nắm chắc, thì cũng không có cách nào.”
Thu Trì nghe thấy ông ta thở dài: “Đổi quần áo đi, về nghỉ ngơi sớm đi, hôm nay lạnh đấy.”
Thu Trì hiểu ông ta muốn mình đi khỏi đây, sau khi rời khỏi phòng, anh vào nhà vệ sinh thay bộ đồng phục, rồi trả lại quần áo.
Ngoài sòng bạc gió rất lớn, Thu Trì theo bản năng túm chặt chiếc áo khoác mỏng, chiếc áo này rõ ràng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-bau-chay-nhung-nao-co-bau-dau-/3741740/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.