Alpha trước mắt vô thức tỏa ra pheromone, muốn dùng pheromone để buộc anh rời khỏi “lãnh địa” của mình. Đáng tiếc, Thu Trì chỉ ngửi thấy mùi cồn nồng nặc trên người hắn. Anh cau mày, sờ vào quần ngủ – anh quên mang điện thoại.
Vòng tay trên cổ tay là đồ cổ, được một người bạn tốt là Alpha tặng cách đây bảy tám năm, chỉ còn chức năng thanh toán và theo dõi nhịp tim.
Khi Thu Trì đang định gọi cấp cứu, Alpha kia đột nhiên ngã xuống, không biết là ngất hay ngủ say, kéo anh theo, khiến anh trở thành chỗ dựa cho hắn.
“Ê…”
Phó Hướng Ngung vẫn không nhúc nhích, nhưng tay vẫn giữ chặt cổ tay anh.
Thu Trì đành phải cúi xuống, khó khăn bấm số báo nguy trên vòng tay, nhưng tín hiệu kém hoặc vòng tay đã hỏng, anh thử nhiều lần mà không được.
Con mèo dẫn đường đã biến mất, chắc là đi ngủ rồi.
Nó chỉ giúp được đến đó, bỏ anh lại một mình. Đi cũng không được, chạy cũng không xong.
Do dự một lát, Thu Trì cúi người bế hắn lên, vừa dìu vừa ôm hướng ký túc xá của mình.
Hắn trông cao gầy, nhưng rất nặng. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi toàn bộ trọng lượng đè lên người anh, Thu Trì suýt ngã vào bồn hoa.
Quãng đường vài phút, anh lại mất đến hai mươi phút mới về đến ký túc xá.
Khi lấy chìa khóa ra mở cửa, người trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-bau-chay-nhung-nao-co-bau-dau-/3741728/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.