Nhưng anh không dám xem nhẹ sự trả thù của người này, hơn nữa công việc này vốn là trường ban phát cho anh vì chút áy náy, nên ngoan ngoãn là lựa chọn sáng suốt nhất.
Cùng lúc đó, Thu Trì thấy cửa phòng ngủ của Đoàn Hâm Diệp phía sau bỗng mở ra, anh lại thấy gương mặt kia.
“Ồn ào muốn chết.” Vẫn là giọng điệu không kiên nhẫn đó.
“Đoàn Hâm Diệp,” hắn nói, “Nếu cậu thích gây chuyện, tôi có thể giúp cậu xin đổi ký túc xá.”
Phòng khách im lặng một lát, Đoàn Hâm Diệp thu lại nụ cười khoa trương, bấm bấm điện thoại.
Ngay lập tức, điện thoại của Thu Trì báo hiệu khoản tiền đã được chuyển vào. Anh nhẹ nhàng nói “Cảm ơn”, rồi nhặt thùng nước bị đổ lên.
“Hướng Ngung.” Đoàn Hâm Diệp không vui nói, “Chú Phó dặn tôi phải để ý cậu, cậu như vậy, tôi cũng khó xử…”
Thu Trì nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Cuối thu, sương xuống.
Trời càng ngày càng lạnh. Thu Trì vừa kéo rèm cửa, vừa chui vào chăn thì nghe thấy tiếng mèo quen thuộc, rồi tiếng móng vuốt cào cửa.
Thu Trì đoán con mèo muốn vào nhà sưởi ấm, nên anh không chút do dự mà xuống giường, mở cửa. Anh ngồi xổm xuống, vuốt ve đầu con mèo, hỏi: “Muốn vào không?”
Con mèo l.i.ế.m móng vuốt, “meo meo” kêu hai tiếng, không có vẻ muốn vào.
Thu Trì khó hiểu nhìn nó, lấy thức ăn cho mèo ra.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-bau-chay-nhung-nao-co-bau-dau-/3741727/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.