Kỳ Tiểu Nguyên lập tức đè lại bàn tay nhỏ của Tử Tử: “Đừng động Tử Tử, trên tay có găm kim tiêm, không thể lộn xộn. Chờ con truyền dịch xong, ba sẽ ôm con được không?”
Tử Tử chớp chớp ánh mắt: “Dạ.”
Kỳ Tiểu Nguyên đau lòng nắm tay Tử Tử, nói: “Có đau không?”
Tử Tử lắc lắc đầu: “Không đau, chính là có chút lành lạnh. Ba sao ba lại khóc?”
Kỳ Tiểu Nguyên nhéo nhéo cái mũi của Tử Tử: “Ba mới không khóc, Tử Tử ngủ một giấc đi, lúc tỉnh dậy ba sẽ mang con đến thành phố Z chơi chịu không?”
“Có đến vòng xoay ngựa gỗ không ạ?”
“Có, chờ con hết bệnh rồi ba sẽ mang con đi chơi vòng xoay ngựa gỗ. Được không?”
Tử Tử vươn cánh tay be bé không bị găm kim tiêm ra, nói: “Ngoắc ngoắc ngón tay, ba ba không được gạt con à nha!”
Tử Tử biểu tình thực nghiêm túc, bởi vì lần trước Kỳ Tiểu Nguyên đã từng nói qua sẽ dẫn bé đến thành phố Z ngồi ngựa gỗ xoay tròn, kết quả có mấy chú heo phát sốt, nên đành trễ hẹn. Tuy Tử Tử ngoài miệng không nói cái gì, trong lòng khẳng định sẽ không vui, hơn nữa còn oán niệm ba ba nói không chịu giữ lời đã lâu. Cho nên lần này Tử Tử đã có kinh nghiệm, trước hết nghéo tay làm dấu, để phòng ngừa ba ba lần thứ hai nói không giữ lời.
Kỳ Tiểu Nguyên rốt cục bị biểu tình của nhóc con chọc cho bật cười: “Được, ba ba nói sẽ giữ lời, ngoéo tay làm dấu nè. Như vậy, Tử Tử trước ngủ một chút đi nha, chờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-banh-bao-ve-lam-ruong/18315/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.