Lục Dương sau khi tỉnh lại, đối với kiến nghị của Thẩm Đường Cửu để cho hắn cùng đi nước B không có ý kiến gì.
Dù sao chuyện làm cho hắn có cảm giác hứng thú chính là chuyện Đàm Minh Triết nhỏ đi, hắn nếu như đi theo đến nước B, cũng thuận tiện cho việc nghiên cứu, hơn nữa hệ số an toàn cao hơn so với hắn ở một mình.
Tuy nói bên này đã trải qua vụ nổ, đối phương khả năng sẽ không trở lại tìm phiền toái, nhưng dù sao đây cũng chỉ là suy đoán. Thẩm Đường Cửu cùng Đàm Minh Triết đều kiên trì để cho hắn rời đi, hắn liền cung kính không bằng tuân mệnh.
Chỉ là Thẩm Đường Cửu giúp hắn liên lạc vị vệ sĩ kia e sợ phải thay đổi hành trình.
“Không sao, lúc trước tôi bảo cậu ta ba ngày sau đến, hiện tại cậu ta chưa xuất phát. Bất quá tôi cảm thấy vẫn nên để cho cậu ta ngày mai sẽ đến đây.” Bên này chỉ có một mình hắn, mang theo một đứa bé cùng một người bệnh, hành động không quá tốt.
“Nghe anh sắp xếp.” Trên đầu Lục Dương bọc lại băng gạc, trên đùi cũng quấn một vòng lớn, thoạt nhìn vô cùng chật vật.
“Xin lỗi, Lục Dương, rước lấy phiền phức cho anh.” Đàm Minh Triết biểu đạt áy náy, “Cũng cám ơn anh đã đem tôi bỏ vào tầng hầm.”
“Còn nói chuyện này để làm gì.” Lục Dương nâng kính mắt lên, cười nói, “Chính là tiện tay thôi.”
“Nói đến, trong ngắn hạn bọn họ hẳn là sẽ không tìm tới gây phiền toái.” Đàm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-ba-ba-ti-hon-di-gap-cha/2032578/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.