Hoàng cung đèn sáng rực trong đêm tối, Lê Bách hai tay cầm đèn lồng, hai chân bước đi mà như bay, vì quá vội mà mồ hôi rịn cả một tầng trên trán. Chỉ thấy hắn mặt trắng bệch, bộ dạng lo âu không ngừng chạy tới tẩm phòng của hoàng đế. "Bái kiến Lê công công." Lê Bách mắt cũng không nhìn tới thị vệ bên ngoài, chỉ thấy hắn vội vã chạy thẳng vào bên trong. Vừa chạy vừa la hét, âm thanh xé gió quãng tám của Lê Bách vang lên ầm ĩ, nghe có chút rợn gáy. "Bệ hạ! Không ổn! Không ổn a!" Thiên Dật Khanh chỉ vừa mới ngâm mình trong nước ấm sau khi phê duyệt hàng trăm sơ tấu, dự định cởi áo bào đi ngủ, chỉ mới nằm xuống thì liền bị tiếng rống the thé bên ngoài truyền vào dọa cho nhảy dựng lên. Sau đó dung nhan thánh thượng lão gia liền đen thui như đống phân, phẫn nộ đến nghiến răng, tóc tai dựng ngược. Con mẹ nó! Đêm khuya cũng dám đến đây la hét ầm ĩ, có phải thấy trẫm thường ngày ôn hòa mà xem trẫm là cọp giấy đúng không? Con mẹ nó! Không đánh lão thái giám nhà ngươi, liền không biết cọp giấy vẫn có thể cắn người! Không lâu sau đó, Lê Bách đại nhân liền bị bóng dáng đồ ngủ trắng tóc tai xỏa lộn xộn đạp cửa phi ra như hung thần dọa cho ngã ngửa ra đằng sau. "Lê Bách! Lão gia ta hôm nay thay trời hành đạo, đánh chết ngươi!" Lê Bách hai mắt trợn trừng nhìn cái người ngón tay chỉ thẳng vào hắn, bộ dạng hung thần sát khí, quần áo nhăn nhúm còn có tóc tai lộn xộn, đặc biệt Lê công công chính là bị câu nói kia phát ra dọa cho ngu người. Cho nên mới nói, cọp giấy cũng có uy phong của cọp giấy. Chỉ thấy Lê Bách hai mắt chảy nước, đau khổ nhăn nhúm như táo bón lao tới níu lấy quần của Thiên Dật Khanh, bi thương khóc rống. "Bệ hạ a! Hình tượng! Hình tượng!" "Ngươi buông ra cho trẫm!" Sau đó là cảnh tượng tất cả thị vệ nha hoàn đều co rúm vẻ mặt nhìn Lê công công đại nhân sống chết khóc lóc ôm chân hoàng đế lão gia, thậm chí bị bệ hạ đánh cũng vẫn sống chết ôm chân ngài mà la hét mấy từ hình tượng hình tượng. Sau khi đánh đến chán, Thiên Dật Khanh thở dài một hơi, liếc xuống hai con mắt bầm tím nổi bật trên gương mặt trắng bệch của Lê Bách, bất lực mở miệng hỏi một câu. "Rốt cuộc có chuyện gì nửa đêm lại dám tới phiền giấc ngủ của trẫm?" Lê Bách vốn định theo quán tính khóc rống bảo bệ hạ giữ hình tượng nhưng bên tai nghe tới câu hỏi của ngài liền bừng tỉnh nhớ ra gì đó. Chỉ thấy hắn hoảng loạn còn hơn hoảng loạn, mặt thối nhăn nhúm lắp bắp thốt ra. "Bệ hạ thật sự có chuyện không hay xảy ra! Lão thân nghe người báo phía bên phủ Nghĩa vương rối loạn, có kẻ cả gan trèo lên giường tam vương gia nửa đêm, tam vương gia giận dữ trừng phạt, truy ra được nữ nhân đó lại là con gái của Lý thượng thư!" Thiên Dật Khanh chính là bộ dạng kinh ngạc đến đứng người, quả thật là chuyện không tốt. Dám trèo lên giường của vương gia đương triều, nặng sẽ bị đánh đến chết, nhẹ chính là biếm vào thanh lâu. Nhưng đối tượng thật khiến trẫm không thể ngờ tới lại là nữ nhi của Lý thượng thư! Lý thượng thư thuộc hàng quan nhị phẩm, tâm tính tuy có hơi khiến người khác chán ghét nhưng là trẫm nợ mạng nhi tử của hắn, nếu không phải vì đỡ một đao từ thích khách cứu trẫm, thì hắn cũng sẽ không mất đi con trai trưởng. Lê Bách nhìn thấy dung nhan đen đi của hoàng thượng, liền cúi đầu im lặng quỳ bên cạnh. Hắn biết bệ hạ chính là đang do dự, liền rất thức thời ngậm miệng lại. "Lê công công truyền chỉ dụ của trẫm, trẫm sẽ đến phủ Nghĩa vương một chuyến." Dứt lời liền phất tay áo đi vào bên trong tẩm phòng, Lê Bách nhẹ hô một tiếng, sau đó phân phối hai nha hoàn vào bên trong giúp bệ hạ thay trang phục, còn bản thân liền nhanh chân chạy đi truyền chỉ dụ. ♤♤♤♤♤♤♤♤♤♤♤♤♤♤♤♤♤♤♤♤♤♤♤♤♤ Nghĩa vương phủ đèn sáng khắp nơi, chỉ thấy nha hoàn nô tài xung quanh đều là bộ dạng co rúm người sợ hãi, tuyệt nhiên không ai dám phát ra một tạp âm nào. Tất cả đều là bị dọa cho sợ hãi, chỉ dám lén lúc nhìn tới tình cảnh nghiêm trọng ở giữa tiền sảnh. Chỉ thấy giữa nền đất lạnh như băng hiện hữu bóng dáng nữ nhân vận đồ trắng quỳ gối, tóc đen buông xỏa xinh đẹp, thân người nhỏ nhắn có chút run rẩy trong đêm, nhưng vẻ mặt vẫn là bình tĩnh đến đáng sợ. Chỉ thấy nàng hai mắt đẹp như hồ nước chăm chú nhìn bóng dáng khuynh thành phía trước. Vạn sợi tóc đen cột hờ hững buông trên vai, khoác bên ngoài áo bào đen tuyền, bên trong vẫn là một thân đồ ngủ màu trắng, dung nhan đẹp đến nín thở, trong ngực còn ôm tới tiểu hồ ly trắng như tuyết, nốt chu sa đỏ giữa hai mắt hổ phách của hồ ly như có như không lấp lánh sắc lạnh. Khuynh thành điên đảo đến như vậy nhưng lại lạnh lùng đến đáng sợ. "Bổn vương hỏi ngươi, là ai phái ngươi tới?!" Nữ nhân quỳ dưới nền đất lạnh, phía dưới gối đau nhức vì gạch cứng nhưng nhìn tới vẻ lạnh nhạt trên mặt của người trước mắt, tâm còn muốn đau hơn. Chỉ thấy nàng yếu ớt cúi đầu, nhưng vẫn là cứng đầu mở miệng phủ nhận. "Thần thiếp là tự mình tới." Mỗ Tà lần nữa nghe tới âm thanh phủ nhận của người trước mắt, sắc lạnh trong mắt lại càng lạnh đi vài phần. Quả nhiên vẫn là ngoan cố phủ nhận, nghĩ tới mỗ Tà nàng ngu ngốc không nhận ra điều gì sao? Nàng ta dù gì cũng là thiên kim tiểu thư không có danh thì cũng có quý, làm sao có gan dám đi bỏ mê dược để leo lên giường của vương gia đương triều? Còn có mê dược đó, một nữ nhi suốt ngày ở trong nhà quanh quẩn thì làm sao có thể có trong tay thứ dược chỉ xuất hiện ở thanh lâu? Lại còn là loại dược cực hiếm, nếu nàng đoán không nhầm thì mê dược này gọi Tam dược, vì công hiệu của nó rất lớn, chỉ phát tính sau ba canh giờ sau đó sẽ kéo dài tận ba ngày mới tiêu tán, hơn thế nữa loại dược này còn có thể khiến người khác u mê, thần trí rối loạn, nhẹ thì choáng váng ngu muội mấy tháng, còn nặng chính là thần trí đều mất! Cho nên loại dược này đắt đến nổi, dù nàng ta có bán hết cả gia tài của cha nàng ta, cũng không mua nổi dù là một phân! Cũng vì vậy, nếu không có kẻ ở phía sau cho nàng ta, dẫn dụ thì còn lâu nàng ta mới dám làm ra chuyện này! Quả nhiên nàng chỉ mới lên làm vương gia được mấy ngày, liền có kẻ muốn dùng nữ nhân cùng mê dược trói buộc nàng, sau đó chính là tùy ý mà sai khiến! Nghĩ tới vậy, mỗ Tà chính là phẫn nộ đến nghiến răng! Nếu không phải nàng tinh thông dược độc, thì nhất định bị mất đi tỉnh táo mà rơi bẫy của kẻ đó rồi. Thật đúng là khinh người quá đáng! Những gì mỗ Tà nghĩ được thì Hỏa Liệt Bối Y còn nhanh hơn nàng nghĩ tới, cho nên Yêu hồ liền tức giận đến sát khí cũng phóng xa vạn dặm, nếu không phải mỗ Tà e ngại dân chúng xung quanh bị sát khí nội lực quá mạnh của hồ ly làm cho hồn lìa khỏi xác mà kêu hắn biến lại nguyên hình tiểu hồ ly, thì nữ nhân quỳ phía dưới kia chính là đã bị hắn đánh cho banh xác rồi. Dám có dụng ý lên người của hắn, để bổn hồ truy ra, quyết cho ngươi nếm được cảm giác sống không được chết cũng không xong! "Lý tiểu thư, bổn vương nể giao tình vài lần trước với ngươi, chỉ cần thành thật khai báo, bổn vương liền phóng cho ngươi một con ngựa!" Mỗ Tà nhẫn nhịn đến răng cũng muốn va chạm mạnh phát ra âm thanh đáng sợ. Nàng híp hai mắt lạnh nhìn tới bóng dáng quỳ gối trước mắt, đã phóng cho nàng ta một cái thang, chỉ hy vọng nàng ta khôn ngoan mà thành thật khai báo. "Thần thiếp đã nói, là do thần thiếp tự mình làm." Bộ dạng ngoan cố của nàng ta không những khiến mỗ Tà tức giận đến dậm chân đấm ngực nhưng còn khiến cho Hỏa Liệt Bối Y sinh ra hứng thú với kẻ đứng ở phía sau nàng ta, có thể làm cho nàng ta sống chết im miệng như vậy, kẻ này năng lực cũng rất tốt. Hai tròng mắt của hồ ly liền tối đi, ẩn ẩn tia sáng lạnh như dao, nghiền ngẫm suy nghĩ gì đó. Trong lúc hồ ly suy nghĩ, mỗ Tà liền không rảnh rỗi như vậy, chỉ thấy nàng hừ lạnh, sau đó dựa lưng ra sau, tìm cho mình chỗ thoải mái nhất, rồi nhếch khóe miệng lạnh lùng thốt một tiếng. "Tiểu Cúc Cúc, mang hắn vào đây." "Đã bảo ta không phải tên Cúc Cúc!" Đáp lại mỗ Tà là âm thanh non nớt mang chút ý giận dỗi của đứa trẻ, sau đó chỉ thấy tên nô tài bị ném tới dưới chân mỗ Tà không xa một cách thê thảm, bên cạnh mỗ Tà liền xuất hiện bóng dáng nhỏ nhắn phấn nộn của tiểu hài tử bốn năm tuổi, đỉnh đầu còn có cài hai đóa đào nhỏ, trước ngực là cái yếm đỏ bắt mắt vô cùng. Bộ dạng không khác với tạo hình Hồng hài nhi là bao. Mỗ Tà cũng không thèm liếc tới tiểu quỷ cây đào một cái, chỉ thấy nàng ôm hồ ly trong ngực nhàn nhạt chỉ tới tên nô tài chật vật dưới đất, bộ dạng hắn ta bê bết đầy vết thương lớn nhỏ, nhìn qua cũng biết hắn chịu không ít cực hình. "Hắn nói cái gì?" Tiểu Cúc Cúc hừ lạnh, hai tay khoanh lại, bộ dạng hệt vị lão nhân gia mà vểnh cái miệng nhỏ báo cáo. "Hắn nói hắn chỉ nhận nàng ta một bao bạc để bỏ mê dược vào dưới nến trong tẩm phòng, hắn cũng không biết nàng ta là ai, chỉ là nhận bạc rồi làm việc mà thôi." Mỗ Tà chau lại hai mày, khí lạnh nhịn không được tràn ra, liếc xuống hai người tội đồ trước mắt, nhìn tên nô tài cả người bê bết máu không ngừng run rẩy van cầu nàng tha mạng. Nàng nhịn không được chán ghét, hừ lạnh một cái sau đó liền nhếch cao khóe miệng thị huyết, vô cùng tàn nhẫn phất tay áo, quăng xuống chỉ dụ. "Đem cẩu nô tài này ra ngoài đánh gãy hai chân, giam vào ngục vĩnh viễn." "Vương gia tha mạng! Tha mạng a!" Âm thanh thê lương vang khắp vương phủ, đám nô tài nhịn không được mà run rẩy, càng cúi người xuống. Mỗ Tà khẽ liếc xung quanh thị uy, đây là hình phạt cho những ai làm trong vương phủ dám phản bội nàng. Không thị uy, bọn họ nhất định không để chủ tử vào mắt. Cho nên nàng liền lấy việc này mà thể hiện luôn cho bọn hắn xem, xem một chút kết quả không thuận ý nàng. Hơn nữa nàng còn ngầm ra ám hiệu với bọn hắn là không quản các ngươi được ai phái tới, nhưng đã bước vào vương phủ của nàng, quyền sống quyền chết của các ngươi là do ta! Chỉ như vậy mà thị uy, liền đổi tới hơn trăm cái suy nghĩ lo sợ của người khác. Hỏa Liệt Bối Y khẽ liếc gương mặt nhìn nghiêng của nàng, nhịn không được khẽ cười một tiếng. Nha đầu, đủ thông minh! Tiểu Cúc Cúc thì vẻ mặt nhăn nhúm, hắn biết nàng ta vô sỉ nhưng đáng sợ như vậy, vẫn là lần đầu được chứng kiến. Thật đáng sợ! "Bẩm vương gia, có Lý thượng thư cầu kiến bên ngoài." Mỗ Tà nghe tới thị vệ quỳ gối báo cáo, khẽ liếc nhìn bóng dáng nữ nhân bên cạnh, chỉ thấy nàng ta vẫn là bộ dạng cúi đầu, nhưng khi nghe tới ba từ Lý thượng thư, thân người như có như không run nhẹ. Mỗ Tà khẽ híp mắt một cái, sau đó rất nhàn hạ chống cằm, ôn nhuận kêu cho hắn vào. Không lâu sau liền thấy bóng dáng mập mạp chạy vào bên trong, chỉ thấy lão ta chật vật quỳ xuống bên cạnh nữ nhi của mình, vẻ mặt đau khổ sợ hãi mà liên tục dập đầu van xin. "Tam vương gia! Lão thân mong ngài nể mặt lão thân, tha cho Oanh nhi một lần, van cầu ngài!" Sau đó là âm thanh bôm bốp của trán đập xuống đất vang lên. Nữ nhân quỳ bên cạnh cúi cùng nhịn không được mà rơi lệ, hoa lê đái vũ đau đớn ngăn cản người bên cạnh. "Cha! Không cần dập nữa, là nữ nhi làm, cha đừng dập nữa!" "Xú nha đầu! Còn không van xin tam vương gia tha cho ta! Vương gia, ngài đại nhân bỏ qua cho nữ nhi của lão một lần đi! Van cầu ngài van cầu ngài!" Mỗ Tà thờ ơ nhìn một màn tình thân trước mắt, nhìn tới lão già kia trán cũng muốn đổ máu, nhưng lại vì nữ nhi, lại có thể vứt bỏ hết danh dự thường ngày mà dập đầu như vậy, rốt cuộc là thương nữ nhi của mình đến nhường nào? Mặc dù nàng có vô tâm, nhưng là để một lão già đáng tuổi cha nàng dập đầu van xin như vậy, cũng thật không thoải mái tí nào. "Lý thượng thư mời đứng lên." "Tam vương gia chỉ cần ngài đồng ý tha cho nữ nhi của lão, lão liền đứng, nếu không lão liền như vậy dập đầu trước ngài!" Nghe tới lão Lý cương quyết, tâm tình của nàng liền trùng xuống vô cùng, rất không vui mà nhếch miệng trêu người. "Lý thượng thư là đang ép bổn vương?" Lý lão gia đầu cúi xuống, cảm nhận được khí lạnh của người trước mắt phóng tới liền nhịn không được run rẩy, nhưng vẫn kiên nghị dập đầu, miệng không ngừng van xin. "Lão thân không dám! Vương gia, lão thân xin ngài tha cho Oanh nhi một mạng, lão thân xin ngài!" Lý Oanh hai mắt ngập nước, nhìn tới Lý lão gia vẫn là dập đầu đến chảy máu, nàng đau lòng thổn thức, nhìn tới mỗ Tà, yếu ớt mà thốt. "Vương gia, cha thiếp không có tội. Là thiếp không đúng, vương gia xin ngài bảo cha thiếp đừng dập nữa." Mỗ Tà trào phúng cười một cái, sau đó lạnh lùng cất giọng. "Lý thượng thư cũng nghe thấy rồi đấy? Lý tiểu thư cũng tự nhận tội rồi, bổn vương sao có thể bỏ qua được?" Lý lão gia nghe tới âm thanh lạnh lẽo như băng của người trước mắt mà cả người run bần bật. Đuối lý không nói được lời nào, chỉ biết không ngừng dập đầu mà van xin. Mỗ Tà hoàn toàn là phẫn nộ, nhìn tới hắn vẫn ngoan cố như vậy, nàng liền tức đến khẽ dùng sức mà gầm. "Lý thượng thư! Dám hạ mê dược vương gia đương triều chỉ để muốn hóa chim thành phượng, bổn vương hỏi ngươi, xét theo luật pháp thì phải trị như thế nào?! Ngươi thân là quan triều đình nhị phẩm, lại dung túng nữ nhi phá phách, là đáng tội gì?! Có phải hay không, các ngươi là không để bổn vương vào mắt? Không để hoàng thất vào mắt?!" Từng câu từng từ của mỗ Tà chính là độc đến chết người, ép người khác vào đường cùng không lối thoát, không thể phản bác. Với những tội nàng liệt kê ra, chu di cửu tộc chính là đang đợi bọn hắn! "Vương gia! Chúng ta không có! Vương gia ngài tha cho chúng ta một mạng đi!" Lý lão gia cùng Lý Oanh hoàn toàn là bị mỗ Tà hù cho rớt tim ra ngoài, nếu nàng chỉ chịu phạt một mình thì không sao nhưng lần này chỉ một lời của người trước mắt này, chính là có thể kéo luôn cả dòng họ của Lý gia! Nàng làm sao có thể nhẫn tâm kéo theo trăm mạng người ở Lý phủ chịu tội theo nàng?! Lý Oanh lệ rơi như thác, tâm đau vô cùng, nhìn lên người trước mắt như thế nào tàn nhẫn cùng vô tâm, nàng liền ra sức dập đầu van xin. "Vương gia! Tội là do thiếp, không hề dính dáng tới Lý gia, mong vương gia bỏ qua cho bọn họ, thiếp nguyện theo vương gia chịu phạt! Cầu ngài tha cho Lý gia của thiếp!" "Oanh nhi!" Lý lão gia nghe nàng cứng rắn âm thanh liền sợ đến run người, không được, hắn chỉ còn duy nhất đứa nhỏ là nàng, nếu cũng mất luôn nàng thì hắn làm sao còn mặt mũi để đi gặp tổ tiên cùng nương nàng phía bên kia đây? Mỗ Tà nhìn hai người bọn họ la hét ồn ào, thật xúc động muốn cầm chổi quét bọn họ ra ngoài. Chưa kịp đợi nàng lên tiếng dọa nạt liền bị âm thanh hùng hồn oai nghiêm của hoàng đế lão nhân làm cho hóa tượng. "Tam vương gia, đệ nể mặt trẫm, tha cho bọn họ một lần đi." Mỗ Tà nhịn xuống âm thanh chửi tục ngay cuống họng, mẹ kiếp vì sao lão gia gia này lại tới đây mà không phải ở trên giường đùa giỡn với Chu công a? Mỗ Tà dù là bất bình những vẫn theo quy tắc đứng dậy khẽ cong người chấp hai tay mà hô. "Bái kiến hoàng thượng thiên tuế, thiên thiên tuế!" "Bái kiến hoàng thượng thiên tuế, thiên thiên tuế!" Lý lão gia cùng Lý Oanh cùng là bộ dạng quỳ lạy run rẩy mà hô. Mỗ Tà liếc thấy lão gia gia phất long bào mới dám thẳng lưng, đầu khẽ suy ngẫm vì sao hoàng thượng lại có thể biết chuyện nhanh như vậy mà tới nhưng khi khóe mắt nhìn tới bóng dáng thái giám núp sau lưng Thiên Dật Khanh, khóe mắt nàng liền co rút, khí lạnh như cung tên phóng tới trên người hắn. Lê Bách cảm thấy muốn khóc thành tám dòng sông hai cái thác nước luôn rồi. "Tam đệ, bỏ qua cho bọn họ đi." Thiên Dật Khanh tự nhiên ngồi xuống ghế nệm của mỗ Tà, mỗ Tà khóe miệng có chút run rẩy ôm lấy hồ ly vào lòng đứng bên cạnh. Mẹ kiếp chỗ của nàng a! "Hoàng thượng, tội của nàng ta lớn như vậy làm sao có thể bỏ qua? Như vậy luật pháp Đại Hùng phải làm sao? Hoàng thượng, thứ cho thần đệ, chuyện này không thể nhân nhượng!" Mỗ Tà vẻ mặt đen như phân nói nói, quả quyết hùng hồn như vậy, còn đặt luật pháp của quốc gia lên đầu liền khiến Thiên Dật Khanh hài lòng. Nhưng nếu để hắn biết thật ra nàng chẳng quan tâm nàng ta có leo lên giường nàng hay không, nàng chỉ muốn biết kẻ phía sau lưng nàng ta, muốn gì ở nàng mà thôi chứ luật pháp nàng cũng không biết dù là một câu thì không biết sẽ như thế nào? Hỏa Liệt Bối Y ngược lại rất thanh nhàn nằm yên trong lòng mỗ Tà, còn như có như không cọ cọ ngực của nàng, vụng trộm ăn không ít đậu hủ nhỏ của nàng, nếu không phải mỗ Tà quá tập trung vụ trước mắt, đảm bảo nàng sẽ đánh cho hắn rụng lông! Thiên Dật Khanh liếc xuống hai người quỳ gối phía dưới, lại nhìn tới vẻ cương nghị trong mắt mỗ Tà, nhịn không được lắc đầu mà nói. "Tam đệ, nếu vậy trẫm liền phá lệ một lần, yêu cầu đệ tha cho họ." "Hoàng thượng!" "Tam đệ! Trẫm trước kia nợ ân Lý gia một mạng, nay trẫm lấy ân trả ân, tam đệ liền cấm trẫm?" Mỗ Tà nhìn thấy vẻ mặt khẽ nhăn của hoàng đế bệ hạ, nghe lão gia gia nói, ngụ ý rõ ràng vô cùng: trẫm muốn trả ân ngươi dám cản liền đánh chết ngươi! Khóe miệng co rút, rất không cam lòng mà nghiến răng thốt lên. "Được! Bổn vương thả các ngươi đi!" Lý lão gia nghe nàng nói, liền vui mừng đến liên tục dập đầu cảm tạ. Thiên Dật Khanh hài lòng gật đầu, sau đó đứng dậy muốn ly khai, trước khi đi còn không quên nói. "Nếu không còn gì trẫm liền đi, tam đệ, trẫm không hy vọng ngày mai liền nghe tới tin tức tối nay truyền khắp kinh thành. Xem như là nể mặt trẫm cùng Lý thượng thư, đệ tha cho nàng đi." Mỗ Tà nhịn xuống lửa giận, gật đầu nghiến răng nói. "Hoàng thượng yên tâm, đệ sẽ quản miệng đám hạ nhân. Ai dám nói, đệ nhất định trừng trị!" Sau khi thấy bóng dáng màu vàng chói lọi hài lòng phất long bào quay người rời đi, mỗ Tà còn không quên thầm lặng phóng đá vào chân Lê Bách, hại hắn đau đến muốn thét nhưng chỉ dám ẩn nhẫn cắn môi dưới im miệng. Mẹ kiếp! Nếu không phải tên bán nam bán nữ này nhiều chuyện, nàng đã có thể điều tra ra ai rồi! Lý lão gia thấy hoàng thượng đều đã ly khai, bản thân cũng không dám ở lại nhìn dung nhan như băng của Nghĩa vương, bản tính nhát gan liền khôi phục mà chật vật ôm đầu quỳ lạy nói lời rời đi, sau đó chạy vụt ra ngoài. Chỉ còn bóng dáng mỗ Tà ôm hồ ly trắng tuyết cùng Lý Oanh. Nàng ta hai mắt đọng lại vệt nước bi thương nhìn mỗ Tà, mỗ Tà tính muốn quay người rời đi, dù gì cũng không muốn dính dáng tới nàng ta thì bên tai liền nghe tới âm thanh yếu ớt của nàng ta. "Vì sao?" Mỗ Tà thờ ơ liếc nhìn dung nhan trắng bệch nhưng xinh đẹp của nàng ta, bộ dạng hoàn toàn là vẻ đẹp khiến nam nhân muốn bảo vệ. Nhưng đáng tiếc, không phải ta. "Bổn vương không cần hoa đào." Dứt lời liền phất tay áo, lạnh lùng quay người ôm hồ ly rời đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]