Đúng vậy, Huyền Ngọc thực sự đã bốc hơi khỏi mặt đất, nói đúng hơn là cô đã không còn ở trên đất liền, mà lúc này, cô đang lênh đênh trên biển, trạng thái mơ hồ gật gù, cộng thêm tình trạng say sóng làm cô không thể phân biệt được gì cả, không biết hiện tại là ngày, hay là đêm?
Có một bóng dáng nhí nhảnh mơ hồ đi ngang qua trước mặt cô, cười khúc khích nói:
“Mẹ dẫn bạn đến cho con à?”
Cũng ngay chính từ hình ảnh đó, một giọng nói trầm trầm của người phụ nữ cũng không kém vẻ xúc động:
“Ừ, mẹ đem nó đến bầu bạn với con đây.”
Huyền Ngọc cố mở to mắt ra, cô cố nhìn rõ xem những người đó là ai, bởi vì giọng nói này cô không hề có một chút quen thuộc. Nếu nói trong những tháng ngày sinh sống tại Hắc Huyền gia cô đã được học hỏi những gì thì đó chính là sát ngôn quan sắc, ngoài sát ngôn quan sắc cô còn nghe thanh âm để đoán tính tình hiện tại của người đó, đó cũng là do cô có thói quen luôn luôn cúi đầu trước mọi chuyện, không dám nhìn thẳng vào mặt bất cứ ai đã hình thành nên thói quen này.
Giọng nói trẻ trung kia, nghe như mơ hồ không có thực, còn giọng nói của người đàn bà dường như tràn đầy sự thương yêu đến điên cuồng, nhưng không giấu được vẻ bênh hoạn.
Hai người đang trao đổi với nhau, nhưng sao Huyền Ngọc lại có cảm giác như chỉ xuất phát từ một người đang nói. Cô cố nhướng đôi mắt lờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-trai-cam-luyen/2128711/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.