Chương trước
Chương sau
Nói cho cùng, tên kia chỉ là một trong hai người thân còn lại duy nhất trên đời này của cô. Và anh hiểu cô mong mỏi có người thân hơn ai hết, dù các anh có cố gắng đến đâu cũng không thể lấp đầy khỏang trống thâm tình đó của cô.

Nhưng điều cần nói hơn, cô đã lựa chọn các anh không phải sao? Chỉ cần bao nhiều đó đã đủ rồi. Bởi vì nếu cô lựa chọn tên đó, hai anh cũng không thể làm gì khác được.

Triệt Nhất suy sụp buông súng xuống, ngay sau đó gần như nhắm thẳng vào trái tim của mình, mắt anh sáng quắc lên một cách cương quyết:

“Cát Ưu, nếu em nhất quyết đi theo bọn họ thì hôm nay, bản thân anh cũng không muốn trở về căn nhà đó một lần nữa, lạnh lẽo lắm. Bao nhiêu năm nay anh chịu sự lạnh lẽo đó đã đủ lắm rồi. Anh không thể nào sống ở nơi đó mà thiếu em một phút giây nào nữa. Nếu em muốn đi, em cứ đi.”

Huyền Ngọc thảng thốt mở to mắt, nước mắt cô khóc đến sắp cạn cả rồi, cô nhìn Triệt Nhất cho đạn lên nòng, dùng súng chỉa thẳng vào trái tim của mình. Mắt cương quyết nhìn thẳng vào chờ đợi đáp án của cô.

Cô biết, chỉ cần cô xoay người rời đi, thì khẩu súng đó, ngay lập tức sẽ lấy mạng của anh. Cô nức nở:

“Đáng sao? Em đáng sao? Em đáng để các anh hy sinh hết lòng vì em như vậy sao?”

Huyền Thiên bước đến ôm cô vào lòng, khẽ thầm thì với cô:

“Đáng, em đáng để bọn anh đánh đổi mọi thứ, bởi vì em đối với bọn anh là báu vật vô giá nhất trên đời này.”

Huyền Tú đứng ở một bên, nhìn chằm chằm vào tên kia, tập trung trước nay chưa từng có, súng đã lên đạn sẵn, chỉ cần tên kia hơi cử động, anh sẽ bắn gãy tay hắn, để hắn không thể tự kết kiễu đời mình. Anh không muốn Huyền Ngọc nhà anh phải khổ, anh không muốn nước mắt cô rơi từ đây đến cuối cuộc đời.

Triệt Nhất ngoài là thân tình, còn có một thứ gì đó giữa bọn họ mà anh biết không thể nào cắt rời được.

Huyền Ngọc nức nở, cô xoay người không biết tính ra sao, nhưng cú xay người của cô đã làm cho Triệt Nhất hiểu lầm, anh ngỡ cô đã chọn lựa. m thầm cười chua xót, anh nhắm mắt lại, khẽ bóp cò.

Huyền Tú đã chuẩn bị sẵn sàng, khi Triệt Nhất vừa hơi động ngón tay, anh lập tức nhanh hơn hắn trong một phần nghìn của giây, súng của nhanh chóng nhả đạn, ngón tay của Triệt Nhất chưa kịp kéo cò đã bị đánh bật ra ngoài, khẩu súng rơi trên mặt đất. Mát chảy không ngừng.

Đáng ra với tài bắn súng của anh, dư sức đánh bật khẩu súng kia ra khỏi tay của Triệt Nhất mà không gây chút tổn thương nào. Nhưng dám dùng thứ đó để uy hiếp bảo bối của anh, không cho hắn ta một giáo huấn là không được mà.

Tài bắn súng của anh và Huyền Thiên được tôi luyện từ nhỏ, nên hầu như chuẩn đến mức bách phát bách trúng, nhất là khi Triệt Nhất không hề để ý đến sự hiện diện của anh, anh càng dễ dàng có cơ hội ra tay hơn.

Bất chợt, tiếng súng nổ lên Huyền Ngọc sửng sốt kinh hoàng xoay người nhìn lại thì thấy Triệt Nhất quỳ gối bên vũng máu, khẩu súng của anh ta nằm lăn lóc bên cạnh. Cô thét lên, định chạy đến bên cạnh anh ta. Nhưng ngay giờ phút hoảng loạn này thì một trong hai chiếc xe xảy ra tai nạn kia bất ngờ chạy vọt đến, một chiếc chắn ngang tầm nhìn của hai anh em, một chiếc xông đến kéo Huyền Ngọc lên trên xe. Sau đó khi mọi người trở tay không kịp đã phóng vọt đi, Huyền Thiên cùng Huyền Tú vội vã bỏ mặc Triệt Nhất quỵ ở đó phóng lên xe chạy đuổi theo, Triệt Nhất vừa qua cơn bối rối cũng lên xe đuổi theo.

Tay phải bị thương, không thể sử dụng được, anh ta cắn răng xé một góc áo sơ mi, nghiến răng buộc chặt lại. Cùng may viên đạn chỉ xuyên qua lớp thịt chứ không chạm vào xương tuy hiện tai không thể sử dụng được, nhưng chưa đến nổi ngất đi.

Anh ta vội vã khởi động xem đuổi theo chiếc xe đang chạy đằng trước mặt.

Tay nghề của tay lái xe kia quả thật là siêu hạng, chỉ trong lòng qua vào khúc quanh co, đã biến mất khỏi tầm mắt của hai anh, vả lại không thông thuộc địa hình bên này lắm, nên hai anh đã mất dấu tên bắt cóc đó.

Lúc này xe của Triệt Nhất vừa chạy tới phát hiện không thấy bóng dáng, cả ba người điên cuồng xuống xe. Triệt Nhất gọi điện thoại cho tất cả người ở bang phái phong tỏa tòan bộ khu vực này, và truy tìm số xe mới vừa rồi.

Không đầy nữa tiếng sau, đa có tin tức truyền về báo cáo, rằng một trong hai chiếc xe đó đã đậu ở một chỗ gần bãi biển. Cả ba người điên cuồng chạy đến thì chỉ thấy chiếc xe chơ vơ còn người thì biết đâu mất.

Huyền Thiên, Huyền Tú và cả Triệt Nhất tận dụng hết tất cả các mối quan hệ tra xét chung quanh phạm vi 200 km gần đó, nhưng chỉ uổng công vô ích, Huyền Ngọc như đã bốc hơi khỏi mặt đất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.