Huyền Ngọc hăng say kể lại chuyện mấy ngày hôm nay hai anh em bọn họ đi theo cô kè kè giống như là keo dính ấy, không rời bước chỉ thiếu mỗi một chuyện đó là đi theo cùng vào nhà vệ sinh luôn.
Tuyết Cần cười cười không nói, cô thì còn thảm hại hơn, hôm đó, sau khi tỉnh lại.
Rõ ràng các bác sĩ đã cam đoan với anh trai cô gần cả chục lần là cô hoàn toàn không sao cả. Nhưng ông anh trai đáng quý của cô lại không an tâm.
Bắt đi chụp X Quang, đo nhịp tim… Làm loạn cả phòng cấp cứu ở bệnh viện.
Sau đó về nhà là bắt cô nằm lì ở trên giường, không cho động đậy, cơm dâng tận miệng, ngay cả tắm, cũng tự tay anh tắm rửa cho cô.
Nghĩ đến đây mặt cô bất chợt đỏ lựng lên, thật quá đáng, khi cô chống cự phản đối, anh ta không nói gì chỉ hỏi nhẹ, “Em có muốn không thể xuống giường được không? Nghĩ tình em là bệnh nhân nên anh tha, nếu đã khỏe hẳn thì mình cũng nên’vận động’ đôi chút đi.”
Làm cô nín im thin thít ngay cả thở cũng không dám. Gì chứ vận động trên giường? Đảm bảo ba ngày không thể xuống giường với tài độc đoán và trừng phạt của anh.
Chỉ cần cô có nguy hiểm, không cần biết là cô tự tìm hay người khác mang đến, là anh cô sẽ làm cho mọi chuyện rối loạn cả lên.
Và cô, đương nhiên cũng bị cấm cung không thể rời khỏi nhà một bước.
Lần này, nghe nói anh trai cô thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-trai-cam-luyen/2128671/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.