Ngày hôm sau, khi bình minh vừa mới ló rạng, tôi đã bị tiếng chuông điện thoại làm cho tỉnh giấc, tay quờ quạng qua lại để tìm chiếc điện thoại, sau khi tìm được liền lập tức bắt máy mà không quan tâm người gọi đến là ai.
“ Alo, ai vậy?” Tôi nói bằng giọng ngái ngủ, không kiềm được còn ngáp dài một tiếng.
Đầu dây bên kia không nói bất kỳ lời nào, vài giây trôi qua, tôi dần tỉnh ngủ, dơ điện thoại lên thì thấy màn hình hiển thị tên Vương Tuấn Anh.
“ Cậu gọi cho tôi có chuyện gì?” Tôi cố gắng hỏi một lạnh nhạt hết sức có thể, dù vậy vẫn không thể nào lừa dối chính bản thân mình.
Tại sao tôi đã một lòng muốn quên đi nhưng duyên phận cứ mãi trêu đùa, dằn vặt tôi như vậy?
“ Anh chỉ muốn hỏi là em có khoẻ không?” Cuối cùng Tuấn Anh cũng chịu lên tiếng, giọng nói trầm xuống như đang có nhiều tâm sự khó nói.
“ Tôi đang rất khoẻ, cậu không cần phải lo cho tôi!”
“ Chúng ta....có thể gặp nhau một lát được không? Chỉ một lát thôi!” Tuấn Anh khẩn thiết nói qua điện thoại, nhưng trái ngược với mong muốn đó, tôi nhẫn tâm trả lời một câu khiến mọi hy vọng trong anh đều bị dập tắt:
“ Chúng ta không còn có lý do gì để gặp nhau!” Nói dứt câu tôi liền nhanh chóng cúp máy, không để Tuấn Anh nói thêm điều gì. Đôi mắt chợt đỏ hoe, nước mắt vô thức lăn dài xuống gối, tôi cố gắng không để cho bản thân bật khóc thành tiếng.
Sau khi tôi cúp máy, Tuấn Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-hon-tan-nuong/1804782/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.