Tại căn biệt thự, lúc này cũng đã hơn 10 giờ tối, dì Dương vừa rửa đống chén bát dơ, miệng thì luôn chửi mắng Thiên An không tiếc lời:
“ Không ăn hả? Cho mày đói chết luôn.”
Chuyện là cả ngày hôm nay Thiên An luôn tự nhốt bản thân ở trong phòng, không rời khỏi phòng nửa bước. Dù cho bà ta đã nhiều lần bưng bữa tối lên tận phòng nhưng con bé nhất quyết không chịu mở cửa đón nhận.
Nói là bữa ăn nhưng thực chất chỉ là vài mẩu bánh mì khô cùng một cốc sữa nguội lạnh, không còn cách nào khác bà ta đành đặt dĩa bánh mì trước cửa phòng, còn ly sữa thì ngửa cổ uống một hơi hết sạch, trong đầu bà ta bỗng hiện lên một suy nghĩ tà ác. Nếu như con nhỏ thiểu năng đó đã muốn trống đối ra mặt như vậy thì chi bằng cho nó chết khát luôn, nghĩ xong bà ta cười khẩy một cái rôi cầm ly sữa bỏ xuống lầu.
Sau khi đã làm dọn dẹp, sắp xếp mọi thứ chu đáo, dì Dương mệt mỏi bước lên lầu hai. Đi ngang qua phòng ngủ của Thiên An, bà ta thấy dĩa bánh mì mà mình đặt lúc tối vẫn còn ở trước cửa, chưa có ai động đến, nhưng điều kỳ lạ là những mẩu bánh mì đó đã có dấu hiệu bị mốc, dù trước đó vẫn bình thường, không lý nào nó lại mốc nhanh như vậy.
Nhưng bà ta không hề suy nghĩ nhiều đến vấn đề này, bánh mì mốc cũng tốt, dù sao bà ta cũng đang muốn dạy cho Thiên An một bài học để sau này dễ nghe lời hơn.
Dì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-hon-tan-nuong/1804776/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.