Tối hôm đó, tôi đã mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ, tôi thấy Thiên An toàn thân ướt đẫm, cơ thể run rẩy, nhìn tôi bằng cặp mắt đẫm lệ rồi nhanh chóng tan biến vào hư không.
“ Thiên An!” Tôi giật mình ngồi dậy, miệng không ngừng gọi tên Thiên An, đến khi nhìn lại căn phòng thì mới nhận ra đó chỉ là giấc mơ.
Tôi gần như đã kiệt sức, nhẹ nhàng ngả lưng xuống giường. Đột nhiên cánh cửa tủ quần áo tự động hé mở, cảm thấy điều này hết sức kỳ lạ, tính ngồi dậy kiểm tra, bỗng dưng tôi nhận cơ thể mình đã không còn cử động được nữa. Dù cho có cố gằng thế nào cũng không thể di chuyển, tôi chỉ biết trơ mắt nhìn về phía chiếc tủ quần áo.
Bất chợt từ trong tủ xuất hiện bóng người, tứ chi vặn vẹo chậm rãi đi ra. Tôi sợ đến mức toàn thân lạnh toát, mồ hôi túa ra ướt đẫm vầng trán, nhưng cơ thể lại bất lực không thể nhúc nhích theo ý muốn của mình.
Bóng người đó đang dần tiến gần đến chỗ của tôi, chỉ còn một khoảng cách nhỏ là tôi có thể nhìn rõ dung mạo của người đó, mà tôi cũng không chắc cái bóng đó có phải là con người hay không?
Một lần nữa tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, ngơ ngác nhận ra bên ngoài cửa sổ, bầu trời đã hửng sáng báo hiệu một ngày mới lại đến.
Với tay lấy chiếc điện thoại đang đổ chuông liên hồi, nhìn dòng tên được hiển thị trên màn hình, thì ra người gọi đến là Vũ Phong.
“ Có chuyện gì vậy?” Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-hon-tan-nuong/1804769/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.