Lúc này không chỉ có Quan Vi Duyệt giật mình, ngay cả Mộ Sa hay Tân Yết cũng chỉ biết run rẩy. Vũ Dạ Triệt... Vũ Dạ Triệt sao lại ở đây? Còn... Sao ông ấy còn biết chuyện của Vũ Dụ Bạch? Tuy nhiên, tình thế hiện tại gấp gáp, họ cũng không phải thể hỏi quá nhiều. Riêng Quan Vi Duyệt thì chỉ biết cúi đầu im lặng. Vũ đổng đã ở đây, liệu... Liệu ông ấy có vì tính mạng của con trai mình mà ngăn cấm cô và Vũ Dụ Bạch hay không? Nghĩ như vậy... Chân của cô run lên tựa như không thể đứng vững nổi.
Mười lăm phút trôi qua, Vũ Dạ Triệt sau khi truyền máu xong thì Vũ Dụ Bạch cũng đã được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt. Quan Vi Duyệt đứng bên cạnh, chỉ biết im lặng... Còn Vũ Dạ Triệt vẫn thái độ lạnh lùng ngồi một bên. Không khí căng thẳng, ngột ngạt như vậy càng làm sự lo sợ của Quan Vi Duyệt tăng lên.
- Vi Duyệt...
Nghe thấy Vũ Dạ Triệt gọi tên mình, cô liền giật mình nhìn về phía người đàn ông này. Đôi mắt lạnh lùng, khí phách cũng... Lạnh nhạt... Có vẻ... Vũ Dạ Triệt rất giận dữ thì phải.
- D... D... Dạ?
Vũ Dạ Triệt hít một hơi rồi thở dài ra, nói
- Bác sĩ nói, Dụ Bạch trúng đạn tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vị trí đó cũng khá nguy hiểm... Hơn nữa, bác sĩ có nói... Chỉ sợ khi Dụ Bạch tỉnh lại sẽ để lại di chứng.
- Vậy... Khi nào anh ấy tỉnh?
Vũ Dạ Triệt cứng đờ, bác sĩ nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-gia-thanh-doi/2930245/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.