Ba người bọn họ tán gẫu đến trời tối mới chịu rời khỏi quán bar. Tuy hắn có uống nhiều hơn bình thường nhưng hắn còn đủ tỉnh táo để lái xe về nhà
Hắn mở cửa bước vào trong nhà, mọi thứ đều tối om hắn lò mò tìm lấy công tắc điện, may mắn cũng tìm thấy
Bước chân hắn loạng choạng đi lên lầu đột nhiên lại dừng trước cửa phòng cô, hình như là cô chưa ngủ đèn trong phòng vẫn còn sáng.
Hắn nhíu mày, giờ đã khuya như vậy còn chưa chịu đi ngủ,hắn chần trừ đứng trước cửa phòng đưa tay lên rồi lại bỏ xuống có ý định xoay người rời đi nhưng lại xoay người trở lại hít thở một cái thật sâu rồi gõ mạnh vào cửa.
“ Cốc…Cốc”
Doãn Đình thoáng chút giật mình đã khuya như vậy ai lại gõ cửa đến phòng cô giờ này, trong lòng có chút lo sợ. Cô đi đến cầm cái con dao gọt bút chì cầm lấy giấu sau lưng từ từ đi đến mở cửa
Cửa vừa mở, ngón tay báu chặt lấy con dao sau lưng liền thả lỏng
“ Là cậu à”
Hắn nhăn nhó khó hiều “ Không phải tôi thì là ai?”
“ Khuya vậy rồi, không về phòng ngủ mà đến đây tìm tôi có chuyện gì?”
Ánh mắt hắn đảo một vòng bên trong phòng, cô đưa mắt nhìn theo “ Nhìn gì?”
“ Cậu cũng biết khuya rồi sao không chịu đi ngủ, bật đèn sáng như vậy làm sao người khác có thể ngủ được?”
Lạ thật? Nhà họ Lưu giàu như vậy đương nhiên phòng phải có ngăn cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-gia-ngo-hep-toi-muon-yeu-chac/3553566/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.