Bọn họ ai nấy cũng đều than thở người này người kia đều lắc đầu cho bọn họ thời gian ngắn như vậy làm sao có thể chuẩn bị kịp
Tạ Phi thấy cô bình thản liền đẩy nhẹ vào vai cô một cái “ Sao cậu có thể bình tĩnh như vậy?”
Cô đặt bút ngẩng đầu “ Vậy tôi có thể làm gì đây? Cùng lắm thì thức khuya làm thôi?”
Tạ Phi cậu ta thở dài “ Gì chứ, ngày bình thường cũng có được đi ngủ sớm đâu này lại gánh thêm dụ này. Làm sao chịu nỗi đây”
Doãn Đình lắc đầu cười trừ “ Tôi với cậu cùng làm chung có khi lại rút ngắn được thời gian”
Cậu ngồi bật dậy, hai mắt sáng rực nhìn cô “ Được đấy nhé! Có cậu tôi cũng được ngủ sớm một chút rồi”
“ Cậu thôi đi mau tập trung làm đừng có mơ mộng ngủ sớm”
[…]
Tan học xong cô liền về nhà. Doãn Đình sợ vào sẽ chạm mặt hắn, nhớ lại chuyện hôm qua khiến cả người cô nóng lên. Doãn Đình nhanh chóng dập tắt những hình ảnh trong đầu mờ cửa bước nhanh vào trong nhà
Vừa bước vào cô liền giật mình, cô nheo mắt nhìn dáng người đứng trước mặt cô nhận ra Lưu Phong mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu vừa đắp mặt nạ vừa ăn táo đang dựa vào cửa liếc mắt nhìn cô
“ Sao chị về sớm vậy?”
Cô tháo giày để gọn gàng lên kệ, miệng vẫn trả lời cậu “ Ừm, không còn chuyện gì để làm nên về nhà sớm “
Cậu gật đầu chỉnh lại mặt nạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-gia-ngo-hep-toi-muon-yeu-chac/3553565/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.