Sau khi tạm biệt bà, cô quay trở lại về phòng ngủ của mình
Doãn Đình tháo chiếc áo khoác ở trên người mình xuống, cô nhìn nó rồi lẩm nhẩm tự hỏi “ Có nên giặc giúp cậu ta không nhỉ?”
Không nghĩ nhiều cô vội tìm điện thoại vào wechat tìm ngay tên hắn
[ Lưu Văn áo cậu có cần tôi giặt giúp không ]
Không nhanh không chậm người bên kia cũng nhanh chóng gửi lại tin nhắn
[ Tuỳ cậu ]
Cô nhìn vào màn hình, đây là tin nhắn đầu tiên mà hai bọn họ nhắn cho nhau vậy mà cô lại nhận được tin nhắn ngắn gọn đến thế. Vậy là kết thúc rồi sao?
Cô thầm thở dài, cái tên họ Lưu này kiệm lời như vậy à?
Lắc đầu loại bỏ suy nghĩ, Doãn Đình tranh thủ cầm lấy áo khoác của hắn bỏ vào máy giặt để còn kịp sáy khô để ngày mai trả lại cho hắn
Không phải hôm nay không vì đám fan girl của hắn mà cô đâu có mệt đến như vậy …
[..]
Sáng hôm sau. Cô vẫn dậy sớm như mọi hôm, sắc mặt hôm nay coi bộ cũng rất tốt chắc là hôm qua do cô mệt nên ngủ sớm sáng hôm nay lại tươi tắn như vậy
Doãn Đình gấp gọn chiếc áo khoác của hắn vào một cái túi nhỏ rồi mang theo xuống lầu
Vừa bước vào phòng khách, điều đầu tiên đập vào mắt cô là hắn đang ngồi thản nhiên ăn sáng
Khuôn mặt hắn vẫn vậy chẳng để lộ cảm xúc nào trên khuôn mặt hắn cả. Vẫn là nét mặt nghiêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-gia-ngo-hep-toi-muon-yeu-chac/3500076/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.