Lưu Văn sau khi tan học hắn đổi ý không muốn đi cùng Lý Hoành Quân mà quay về nhà để nghỉ ngơi
Hắn chỉ vừa đi vào ngồi lên chiếc ghế mềm mại Bạch Nguyệt Lâm từ trên lầu đúng lúc đi xuống
“ Doãn Đình của mẹ đâu?” ánh mắt bà đảo khắp nơi không thấy bóng dáng cô liền hỏi hắn
“ Sao lại hỏi con?” Miệng hắn nói nhưng mắt vẫn nhìn vào màn hình điện thoại
“ Chẳng phải thường ngày hai đứa về chung sao?”
“ Cậu ta đi đâu, làm gì sao con biết được”
Sắc mặt của bà bỗng trùng xuống cảm giác trong lòng có chuyện không hay “ Đi kiếm con bé về đây”
Hắn không nghe nhằm chứ? Chỉ vì một người đi chơi đâu đó mà bắt hắn đi kiếm sao?
“ Con đi kiếm cậu ta?”
Bà gật đầu “ Không lẽ là mẹ?”
Lưu Văn lạnh nhạt xua tay tỏ ra không nghe gì liền có ý định đứng dậy muốn rời đi nhưng lại bị Bạch Nguyệt Lâm giả vờ đóng kịch
“ Con bé đã mất mẹ bây giờ con bé chỉ còn mỗi mình chúng ta là gia đình, con bé lỡ như xảy ra chuyện gì làm sao mẹ còn mặt mũi để nhìn mẹ con bé nữa chứ” bả lấy tay giả vờ như quẹt nước mắt
Hắn thở dài tắt màn hình điện thoại rồi đứng dậy cầm lấy chùm chìa khóa và áo khoác trên bàn
Bạch Nguyệt Lâm trố mắt nhìn hắn “ Con đi đâu?”
Hắn không quay lại đi thẳng ra ngoài cửa rồi đứng lại “ Đi tìm con gái cưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-gia-ngo-hep-toi-muon-yeu-chac/3500074/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.