Mùi máu tanh bốc lên nòng nặc nơi chiến trường khốc liệt, xác chết đầy nơi, tim một ngả. Có một số quả tim vẫn chưa tử hoàn toàn, nó vẫn đang đập và tìm lại chính chủ của mình
Thiên Di đang nhắm nghiền mắt và ngủ trên chiếc giường trắng toát. Khóe mắt vẫn còn chút hơi cay. Cánh cửa bất chợt bị mở ra, Nhã Kì và Lưu Hạ bất giác nhíu mày nhìn cô gái như xác sống trên giường
-Điện chúa- Hai người cay khóe mắt chạy lại quỳ xuống bên cạnh Doãn Kì
-Chúng tôi xin lỗi vì đã bỏ mặt điện chúa trong thời gian qua, sao người lại ra nông nỗi này, ai đã gây ra nó, tôi nhất định khiến tên đó trả giá
Không gian im lặng trong tiến thúc thít của hai người kia. Bỗng một âm thanh vang lên
-Tôi đã nói là gọi tôi là Thiên Di, xem tôi là điện chúa mà lại không nghe lời vậy hả???- Giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo nhưng rất nhỏ. Tuy nhỏ nhưng vẫn đủ cho họ nghe thấy. Họ mừng rỡ reo lên
-Điện chúa
-Ta đã nói rồi- Lời nói có chút khắc khe
-Xin lỗi... Thiên Di
-Đến đây có gì không- Giọng điệu vẫn không thay đổi
-A... Chết rồi
Lưu Hạ và Nhã Kì nhìn nhau
-"Làm sao đây, có nên nói không???"
-"Ôi mình cũng không biết, làm sao đây, nói ra liệu điện chúa có ổn không???"
-"Đã đến rồi thì nói ra luôn đi chần chừ làm gì??"
Một giọng nói đầy uy quyền vang lên trong trí hai người. Họ ngạc nhiên nhìn lên người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-gia-ma-ca-rong/3207429/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.