Hai người giận dỗi nhau nên trên giường đôi liền có một chỗ trống, mơ mơ màng màng ngủ đến nửa đêm, Uông Cẩm Viêm chợt nghe tiếng nôn mửa đứt quãng, ban đầu còn tưởng mình đang nằm mơ, nhưng tiếng nôn mửa càng ngày càng rõ ràng, theo bản năng đưa tay ra tìm bên cạnh mới phát hiện trống không, xúc cảm lạnh lẽo khiến y chợt mở mắt ra. Qua cánh cửa phòng ngủ khép hờ truyền tới ngọn đèn nơi phòng vệ sinh cùng tiếng nôn mửa thống khổ. Uông Cẩm Viêm nhíu mày không mang cả dép đi chân trần chạy thẳng tới phòng vệ sinh đang mở cửa, Trần Hãn không mặc đồ ngủ, người đang nửa ngồi chồm hổm, một tay vịn bồn cầu một tay ôm bụng nôn mửa.
Uông Cẩm Viêm sợ hãi, không biết hắn bị gì. Đi tới một bước ngồi chổm hổm bên cạnh hắn, “Anh không sao chứ?”
Trần Hãn khó chịu đến nói không nên lời, dạ dày đau đến mồ hôi lạnh túa ra, mỗi một lần nôn mửa đều tác động đến dạ dày, đây quả thật là quá trình lăng trì.
Uông Cẩm Viêm thấy hắn như vậy, tay chân luống cuống, “Tôi… tôi gọi điện thoại kêu xe cấp cứu!”
Vừa muốn đi thì Trần Hãn đã kéo tay y lại, cuối cùng từ từ mới ngừng nôn mửa, nước mắt nước mũi đầy mặt thảm hại không chịu nổi. “Không cần, tôi có thuốc, ở trong thùng thuốc.”
“À à!” Uông Cẩm Viêm thấy hắn không ói nữa, kéo khăn giấy qua đưa cho hắn muốn đỡ hắn dậy nhưng lại không dám đụng vào hắn, gấp đến độ không biết làm thế nào mới phải, “Có thể đứng lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-gia-lan-len-giuong/25143/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.