Liên tiếp mấy ngày bọn họ đều ngủ trong phòng làm việc để xử lý cho xong việc. Nghĩ đến thời điểm phải thông báo cho phụ huynh lên nhận xác, nhìn thấy cảnh thê thảm đó lại khiến y thấy khó chịu.
Thật vất vả mới có thể về đến nhà, nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ, Trần Hãn vẫn chưa về, Uông Cẩm Viêm chỉ làm cháo trắng.
Trần Hãn trở về thấy y thì sợ hết hồn, cả người có vẻ tiều tuỵ không có tinh thần. Nhớ tới chuyện ngày đó xác thật là do mình kích động, ngồi vào bàn ăn mở miệng trước, “Sao lại có bộ dáng này?”
Uông Cẩm Viêm cũng không có tâm tình suy nghĩ đến chuyện ngày hôm đó, không muốn nói chuyện, chỉ đưa cháo cho hắn, tự mình khi có khi không húp một ngụm. “Vừa mới xử lý một án tử ghê tởm!”
Trần Hãn biết nhất định là y mệt mỏi, thay áo quần xong lại ngồi xuống, vừa nhìn mới phát hiện chỉ có cháo trắng và dưa muối. “Cậu không sao chứ?”
“Không sao, anh ăn đi!” Uông Cẩm Viêm lắc đầu, trong lòng y vẫn thấy rất buồn bã, nhanh chóng húp xong cháo đứng dậy đi rửa chén.
Trần Hãn không hiểu vì sao nên chỉ cúi đầu bắt đầu ăn.
Buổi tối hai người ở trên giường hút thuốc, câu được câu không nói chuyện phiếm, nghe Uông Cẩm Viêm kể chuyện xảy ra xong, hắn cũng cảm thấy trong dạ dày cồn cào, đây cũng là chuyện mà người làm ra được sao?! Khó trách y khó chịu, là người đều sẽ không thể thấy dễ chịu, không nôn ra tại chỗ đã coi như tố chất tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-gia-lan-len-giuong/25140/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.