Mùa thu chuyển qua mùa đông chính là thời kỳ dễ bị cảm cúm, công việc ở bệnh viện Trần Hãn tương đối ít. Đúng giờ tan sở, không ngờ vừa tới lầu dưới ở nhà đã nhìn thấy Trần Hãn từ trên xe bước xuống. Hai người nhìn nhau cười cùng lên lầu.
“Gần đây hiếm khi thấy anh tan sở đúng giờ ah!” Uông Cẩm Viêm đi phía trước, đèn cảm ứng âm thanh ở hành lang bị hỏng, đành phải dùng điện thoại chiếu sáng.
Trần Hãn ở sau lưng cười, “Mấy ngày nay tôi tan tầm về muộn vẫn bị cậu nhìn thấy.”
Về đến nhà Uông Cẩm Viêm rửa tay nấu ăn, mở tủ lạnh hỏi hắn, “Tối nay muốn ăn gì?”
Trần Hãn ở phòng khách mở vi tính xách tay viết này nọ, có chút không tập trung đối với câu hỏi của Uông Cẩm Viêm, “Tuỳ ý đi!”
Uôn Cẩm Viêm rướn người qua nhìn một cái, phát hiện trên đó toàn là mấy từ chuyên ngành, đây là điều khiến y bội phục Trần Hãn nhất, y tan việc rồi thì không muốn nói bất cứ chuyện gì liên quan đến công tác, đi làm là đã đủ rồi.
Hai người đều không kén ăn còn rất dễ làm, dùng đồ có sẵn trong tủ lạnh xào hai món đơn giản, một tí liền làm xong.
“Tới ăn cơm đi!” Uông Cẩm Viêm bưng đồ ăn lên bàn gọi hắn.
“Hả, được!” Trần Hãn thuận miệng đáp, ngón tay tiếp tục gõ chữ thật nhanh và người vẫn không nhúc nhích. Gần đây bệnh viện của bọn họ có một hội thảo chuyên ngành, vừa vặn hắn tham quan học tập một cuộc giải phẫu lớn cho khoa ngoại thì thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-gia-lan-len-giuong/25139/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.