Chương trước
Chương sau
"Anh không biết hay sao?"
Giai Lạc ngước mắt nhìn hắn, quái lạ, cả tập đoàn đồn ầm thế kia đáng lẽ hắn phải tức đến điên đầu rồi chứ.
"Biết chuyện gì?" Hắn nheo mắt hỏi ngược lại.
"Chuyện lúc trưa ở nhà ăn của anh và tôi."
Trầm Giai Lạc nhỏ giọng, cô thật sự không muốn nhắc đến chuyện này. Ai biết khơi lại rồi hắn sẽ xử lý cô như thế nào. Hắn nổi tiếng là tàn nhẫn, sẽ không giận quá mà cho người xử lý cô chứ.
Phong Dực nhìn xuống cô gái đang nép người, thỉnh thoảng lại lắc đầu rồi mông lung nhăn mặt. Trong mắt hắn lại hiện lên ý cười. Vốn định gọi cô đến đây hỏi chuyện làm hắn mất mặt nhưng thấy cô thế này hắn lại không nỡ chất vấn.
"Em đang nghĩ gì vậy?" Hắn ghé sát khuôn mặt tuấn tú của mình làm cô một phen giật mình.
"A! Không! Không có. Tôi không có nghĩ xấu về anh đâu nha." Cô lúng túng đáp lại, vô thức lùi về sau một bước.
"Tôi đáng sợ đến thế sao?" Đáy mắt hắn xẹt qua một tia đau lòng.
"Không có. Chủ tịch. Xin anh tự trọng. Chuyện ban trưa đã dấy lên một cuộc tranh luận trong cả tập đoàn rồi. Tôi không muốn anh và tôi đều bị dính vào những chuyện huyễn hoặc."
"Em bảo là chuyện gì?" Hắn thích thú nhìn cô.
"Chuyện cả tập đoàn đồn tôi và anh có quan hệ bất chính"
Cô nhỏ giọng, chuẩn bị tinh thần hứng chịu cơn thịnh nộ của hắn. Cô biết hắn ngẫu hứng trêu đùa, nếu bị đồn đại thì sẽ vứt bỏ mặc kệ người ta xoay sở, cô không muốn mới vừa đi làm đã bị chụp cho chiếc mũ "đi cửa sau" để có công việc này. Có tài giỏi đến đâu cô cũng là phụ nữ, phụ nữ luôn luôn chịu thiệt trong khoản này.
"Như thế nào là bất chính? Tôi là bạn trai em, bất chính thế nào?"
Hắn buông một câu nhẹ tênh khiến cô kinh ngạc nhìn hắn. Hắn nói gì? Bạn trai? Tên này vẫn còn đang bỡn cợt cô hay sao? Đẩy cô lên đầu sóng ngọn gió để rồi sau này té thật đau à?
"Chủ tịch. Xin anh tự trọng cho. Tôi và anh không có bất cứ quan hệ gì."
Cô nhỏ giọng buông lời có chút giọng điệu cầu xin. Hắn đùa bỡn cũng được nhưng đừng đùa bỡn trái tim cô. Hắn nói những lời như thế tim cô vô thức đập mạnh, nhưng thâm tâm cô biết hắn đang trừng phạt sự thất lễ của mình lúc trưa. Đúng thật là, cô biết trái tim mình từ lúc nào đã chứa hình ảnh của hắn. Đúng. Hắn đẹp trai, tài giỏi, giàu có lại khí thế bức người thế kia, phụ nữ thành phố này đều muốn ngả vào lòng hắn. Cô mạnh mẽ về bản chất, mạnh mẽ trong công việc nhưng chuyện tình cảm thì có chút yếu đuối. Làm sao cô có thể không phải lòng hắn cho được.
Ngay cả khi cô xin hắn giữ tự trọng, hạ thấp bản thân cầu xin hắn cũng nhận được trong mắt có tia cười. Đúng, là hắn đùa bỡn cô mà. Đùa bỡn đến khi nào cô cầu xin hắn mới thôi. Hắn là muốn đập tan lớp vỏ mạnh mẽ, tham cuốn thế giới nội tâm non yếu của cô.
"Em là một cô gái thông minh. Duy chỉ có vài vấn đề lại rất ngốc."
Hắn buông một câu không đầu không đuôi, tiến đến ôm cô vào trong lòng.
Trầm Giai Lạc khẽ sửng sốt định đẩy hắn ra, nhưng giọng nói trầm thấp của hắn lại vang ngay trên đỉnh đầu. Lồng ngực hắn rắn chắc, giọng nói quyến rũ khiến cô đang dựa vào ngực hắn lại có cảm giác quyến rũ bội phần.
"Cho tôi ôm em một chút, được không?"
Cô biết bản thân mình phải dằng ra khỏi hắn nhưng khi hắn nói như thế cô lại có chút mủi lòng. Giọng điệu hắn có chút buồn thương, cô đơn. Nếu đây là thật, cô sẽ là người hạnh phúc nhất trần đời, nếu đây là đóng kịch, hắn xứng đáng nhận giải ảnh đế.
Giờ phút này cô mặc kệ hắn có đóng kịch hay không, có đùa bỡn hay không. Cô im lặng nhắm mắt lại, hưởng thụ vòng ôm ấm áp của hắn. Cô tự nguyện sa ngã vì người đàn ông ưu tú này vì có biết tim cô đã trầm luân rồi, đã in sâu đậm hình ảnh của hắn rồi.
Phong Dực hít mùi tóc cô gái trong vòng tay mình. Giờ đây cô ngoan ngoãn trong vòng ôm hắn mà không dẫy dụa, kháng cự. Hắn ước ao bao lần như thế, được yên lặng ôm cô trong vòng tay, cảm nhận mùi hương dịu dàng của cô thấm vào từng tế bào xúc giác. Hắn hôn lên tóc cô một nụ hôn chuồn chuồn nước.
Trầm Giai Lạc, kiếp trước tôi đã nợ em những gì? Tại sao kiếp này lại vì một cô gái mới gặp không bao lâu như em mà lại khiến tôi bỏ đi nguyên tắc của mình. Ông trời phái em xuống để áp chế con người tôi ư? Nhưng em có biết không? Tại sao lại lạnh lùng vô cảm với tôi? Tại sao lại sợ hãi tôi? Trầm Giai Lạc, đến khi nào em mới biết được tình cảm của tôi? 
Phong Dực! Rốt cuộc anh đùa giỡn hay thật lòng? Tại sao lại chọn tôi là đối tượng? Tôi không thể khiến con tim mình ngừng lạc lối. Anh là một người cao cao tại thượng, tôi chỉ là một luật sư có chút ít tiếng tăm. Xin anh làm ơn đừng khiến tôi trầm luân thêm nữa. Nếu như lần dịu dàng này của anh có chút thật lòng, tôi nguyện vì anh mà trầm luân. Phong Dực, tôi thực sự thích anh, thực sự thích anh.
Cô gái trong lòng khẽ dụi đầu vào ngực hắn, mũi cọ nhẹ lồng ngực hắn khiến trái tim hắn như có sợi lông vũ nhẹ nhàng lướt qua, yên ả nhưng gợn sóng. Không cần biết cô là cố ý hùa theo hắn hay gì, giờ đây hắn chỉ muốn yên lặng bên cô thế này, bỏ ngoài tai thế sự.
Giờ đây ở phòng chủ tịch, thời gian như ngừng quay. Chỉ nghe thấy bên tai cô là tiếng tim đập trầm ổn của người đàn ông đó. Còn hắn thì ôm người con gái dịu dàng như nước trong vòng tay, siết chặt đến không thể tách rời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.