"Anh không biết hay sao?"
Giai Lạc ngước mắt nhìn hắn, quái lạ, cả tập đoàn đồn ầm thế kia đáng lẽ hắn phải tức đến điên đầu rồi chứ.
"Biết chuyện gì?" Hắn nheo mắt hỏi ngược lại.
"Chuyện lúc trưa ở nhà ăn của anh và tôi."
Trầm Giai Lạc nhỏ giọng, cô thật sự không muốn nhắc đến chuyện này. Ai biết khơi lại rồi hắn sẽ xử lý cô như thế nào. Hắn nổi tiếng là tàn nhẫn, sẽ không giận quá mà cho người xử lý cô chứ.
Phong Dực nhìn xuống cô gái đang nép người, thỉnh thoảng lại lắc đầu rồi mông lung nhăn mặt. Trong mắt hắn lại hiện lên ý cười. Vốn định gọi cô đến đây hỏi chuyện làm hắn mất mặt nhưng thấy cô thế này hắn lại không nỡ chất vấn.
"Em đang nghĩ gì vậy?" Hắn ghé sát khuôn mặt tuấn tú của mình làm cô một phen giật mình.
"A! Không! Không có. Tôi không có nghĩ xấu về anh đâu nha." Cô lúng túng đáp lại, vô thức lùi về sau một bước.
"Tôi đáng sợ đến thế sao?" Đáy mắt hắn xẹt qua một tia đau lòng.
"Không có. Chủ tịch. Xin anh tự trọng. Chuyện ban trưa đã dấy lên một cuộc tranh luận trong cả tập đoàn rồi. Tôi không muốn anh và tôi đều bị dính vào những chuyện huyễn hoặc."
"Em bảo là chuyện gì?" Hắn thích thú nhìn cô.
"Chuyện cả tập đoàn đồn tôi và anh có quan hệ bất chính"
Cô nhỏ giọng, chuẩn bị tinh thần hứng chịu cơn thịnh nộ của hắn. Cô biết hắn ngẫu hứng trêu đùa, nếu bị đồn đại thì sẽ vứt bỏ mặc kệ người ta xoay sở, cô không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-gia-la-tong-tai/184602/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.