Phong Dực xắn tay áo sơmi, tay cầm con tôm từ khay ăn của Trầm Giai Lạc nhẹ nhàng bóc vỏ.
"Nên ăn nhiều một chút, phí ăn nhân viên là tôi trả, không cần tiết kiệm"
"Anh..."
Trầm Giai Lạc khó xử, ánh nhìn xung quanh cứ chĩa thẳng vào cô làm cô chẳng thể nuốt trôi cơm. Cái tên hỗn đản đối diện lại đang dở trò trêu đùa khiến cô lúng túng. Cô ái ngại đứng dậy bưng lấy khay cơm nhìn người đàn ông đang ung dung lau tay phía đối diện.
"Tôi no rồi"
Nói xong quay người đi thẳng. Không khí chợt lạnh đi vài phần, hàng trăm nhân viên không hẹn mà hắng giọng tiếp tục ăn cơm. Ánh mắt Phong Dực lạnh đi, cô gái này, cứng không ăn mềm không ăn rốt cuộc là muốn thế nào?
Trầm Giai Lạc vào nhà vệ sinh, vốc ít nước rửa mặt, tim vẫn đập thình thịch từ lúc ở nhà ăn đến bây giờ. Tên đó làm sao vậy chứ, đang không xuất hiện làm gì? Lại còn giở trò ân ái dịu dàng trêu ghẹo cô. Xin thưa cô vẫn còn là cô gái 25 tuổi chưa trải qua mùi vị tình yêu, cũng không phải người rảnh rỗi đón nhận những ánh mắt tức giận, ghen tị từ những cô gái xung quanh. Làm hắn mất mặt bằng cách bỏ đi là điều lớn nhất có thể rồi, không thể cãi tay đôi cũng chẳng thể làm trò quá đáng hơn.
Phong Dực hắn có quyền có thế, Trầm Giai Lạc cô cũng có tự tôn của bản thân. Hắn trêu ghẹo cô đã đành, sau này quay sang vứt bỏ như một trò đùa thì cuộc sống của cô sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-gia-la-tong-tai/184601/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.