Thanh Vy vừa tắt điện thoại, cô lại kinh ngạc khi thấy Trịnh Minh Đăng đứng đó nhìn mình không chớp mắt. Ánh đèn trong phòng chiếu lên thân hình cao lớn của anh, tỏa ra một sự áp bách khó tả. Vóc người cao lớn che khuất một nửa ánh đèn, đủ khiến Thanh Vy có cảm giác bị đè nén cực độ. Lại nhìn nét mặt anh, dường như muốn ăn tươi nuốt sống người ta, đôi con ngươi đen thẫm toé lên hàn khí đủ hoá thành những lưỡi dao bén nhọn thẳng tiến về phía cô.
Thanh Vy ở bên Trịnh Minh Đăng một khoảng thời gian không phải quá dài nhưng cũng đủ hiểu phần nào tính cách của anh, lại cảm nhận rõ được sự tức giận đang cuồn cuộn hiện lên, cho nên cô vội vàng nhẹ giọng hỏi:
- Anh về khi nào vậy?
Ánh mắt Trịnh Minh Đăng nhìn chằm chằm vào ánh mắt cô, sau cùng mới đổi hướng nhìn xuống vỉ thuốc anh đang cầm trên tay. Đáy mắt anh dường như xẹt qua chút đau đớn, tuy rất nhanh nhưng vẫn bị Thanh Vy nhạy cảm nhận ra.
- Đây là gì?
Thanh Vy nhướng mày nhìn vào vỉ thuốc trên tay Trịnh Minh Đăng. Hoá ra nãy giờ biểu hiện khác lạ của anh tất thảy vì vỉ thuốc này sao? Nhưng mà…nhưng mà tại sao anh lại tức giận chứ? Thanh Vy khẽ hừ nhẹ, giọng nói lạnh lùng đáp:
- Trả lại tôi đây. Sao anh lại tự động cầm đồ của tôi vậy?
- Em…thực sự không muốn có con cùng tôi đến thế sao?
Nghe Trịnh Minh Đăng nói xong, Thanh Vy chỉ cảm thấy như có một tia sét vừa xẹt qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-gia-khong-hen-ma-cuoi/222089/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.