Cô nhìn Trịnh Minh Đăng, rõ ràng là anh đang cáu với cô nhưng mà trong lòng cô lại dâng lên một cảm xúc rất lạ lẫm, kiểu vui vui thế nào ấy. Lẽ ra lúc đó là anh đưa cô về nhưng không ngờ cái tên giám đốc kia đã yếu còn lắm mồm. Khi Thanh Vy với Trịnh Minh Đăng xoay người bước đi thì hắn lại lên tiếng.
- Bọn chó, chúng mày không xin lỗi tao thì không xong đâu. Tiên sư nhà chúng mày, tao sẽ cho chúng mày trả cái giá đắt nhất.
Hắn ta còn chưa nói hết đâu thì Trịnh Minh Đăng đã quay lại đạp vào người hắn phát nữa, cơ thể của hắn lại ngã dúi ngã dụi lần hai. Chưa dừng lại ở đó, anh lại quỳ gối xuống túm cổ áo hắn đấm túi bụi lần nữa.
- Mày muốn trả giá hả? Tao cho mày trả giá này thằng khốn!!!
-……
-Mày kiện đi, bố mày chờ. Mày dọa ai chứ mày đừng dọa tao, mày chẳng là cái đinh rỉ gì với tao đâu.
Mặc dù cô đã nghe đến danh tiếng của anh nhiều rồi nhưng hôm nay lần đầu tiên tận mắt chứng kiến thấy anh điên lên khiến cô cũng hoảng. Cô chạy tới ôm eo anh rồi kéo ra, vừa kéo vừa nói:
-Thôi, anh đừng đánh nữa, đừng đánh nữa..
- Em bỏ ra, để tôi cho hắn không mở mồm ra mà nói được luôn.
- Đã bảo anh đừng đánh nữa mà. Xin anh đấy!
Lúc này cô phải lớn tiếng quát lên thì anh mới dừng tay lại. Trước khi dừng còn không quên ráng đạp cho hắn thêm phát nữa.
Thế rồi anh rút trong túi áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-gia-khong-hen-ma-cuoi/222088/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.