Thanh Vy vừa cúp điện thoại, bước ra ngoài phòng đã thấy Trịnh Minh Đăng về nhà. Cô cũng không rõ anh và Thanh Hạ nói gì với nhau, nhưng câu cuối cùng cô nghe được từ chính miệng anh nói rằng:
- Vì cô là em của vợ tôi nên tôi đã cố gắng nói mấy lời khách khí với cô. Vợ tôi cũng mệt, cần được nghỉ ngơi, phiền cô lúc khác đến chơi.
Thanh Hạ nước mắt trực trào nhìn Thanh Vy, lúng túng nói:
- Em chợt nhớ ra mình cũng có việc. Em xin phép anh chị em về.
- Ừm, vậy em về cẩn thận.
Sau khi Thanh Hạ đi khỏi rồi, cô mới tủm tỉm cười nhìn anh, nhẹ nhàng hỏi:
- Con bé nó đắc tội gì với chồng em vậy?
- Có gì đâu, anh chỉ không muốn trong những ngày em mệt mỏi lại gặp những người mình không thích.
- Dù sao nó cũng là em vợ anh đó, nói mấy lời đó liệu có hơi phũ phàng.
- Không hề phũ phàng. Ngược lại còn nhẫn nhịn lắm rồi.
Thanh Vy tủm tỉm cười nhìn chồng, chẳng biết sao thấy anh lạnh lùng với Thanh Hạ lại khiến cô vui vui trong lòng. Chắc có lẽ là do cô cũng giống như bao người phụ nữ khác, muốn chồng lạnh lùng với cả thế giới nhưng lại dịu dàng với mình mình. Nhưng mà thế gian này mấy người được như anh. Nhiều lúc cô cứ nghĩ mình là một nữ chính trong một bộ truyện ngôn tình, còn anh là nam chính duy nhất của cuộc đời cô.
Thêm một tuần nữa trôi qua, sức khỏe của cô bây giờ có thể nói là đã khỏe hoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-gia-khong-hen-ma-cuoi/1108149/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.