Tại bệnh viện, bên ngoài cửa sổ, từng giọt mưa tí tách rơi, không khí càng lúc càng lạnh dần.
“ Vợ tôi sao rồi bác sĩ? “
Khi một vị bác sĩ khoác áo blu trắng từ phòng bệnh bước ra, Trịnh Minh Đăng liền bước vội lên, cất tiếng hỏi.
Nhìn thấy đôi mắt Trịnh Minh Đăng tràn ngập lo lắng, vị bác sĩ kia thở dài nói:
- Do va đập quá mạnh, thai đã ra ngoài. Chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi.
- Chẳng lẽ không còn cách nào sao? ( Trịnh Minh Đăng thẫn thờ nhìn bác sĩ hỏi lại)
- Chúng tôi rất lấy làm tiếc.
Nói xong bác sĩ cúi đầu bước đi. Vô thức anh lùi lại vài bước, hai cánh tay vững chãi chống lên thành lan can, đôi bàn tay cơ hồ còn mang theo chút run rẩy, sắc mặt anh từ lúc bước vào bệnh viện vẫn rất khó coi, hàng lông mày cương nghị tràn ngập sự đau khổ, khi nghe những lời của bác sĩ nói, đôi môi anh khẽ mấp máy, thậm chí giọt nước mắt kìm nén đã tuôn rơi.
Người đàn ông mạnh mẽ ấy đã thực sự rơi nước mắt giữa trời đông giá rét. Ngoài trời mưa buồn, lòng người lại càng thêm buồn. Người ta nói, nước mắt phụ nữ như cơn mưa rào mùa hạ, nhanh đến rồi nhanh đi, ồn ào mà vội vã. Còn nước đàn ông, khi đã đau thì dai dẳng như gió âm ỉ mùa đông, lê thê và rét buốt. Đặc biệt là một người đàn ông mạnh mẽ, nên lúc khóc, nước mắt sẽ chát hơn và mặn hơn. Nó không đơn giản là nỗi buồn tuôn theo hai hàng nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-gia-khong-hen-ma-cuoi/1108148/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.