Các cậu đúng là đồ vô dụng. Có một chút việc cỏn con này mà làm cũng không xong. Phía bên phó giám đốc Hà cũng không có tin tức gì sao?
- Dạ thưa anh, hoàn toàn không có…
- Khốn khiếp. Ra ngoài cho tôi.
Trình Hạo Thiên nhìn tập hồ sơ đề tên Nhan Tiểu Lâm trên bàn mình không tránh khỏi tức giận. Cái này mà gọi là hồ sơ về một người sao? Ngoài thông tin về tên, tuổi, và những việc hắn ta đã làm ở Minh Thành, hoàn toàn không hề có thêm một chút tin tức khác liên quan. Hắn là ai, hắn từ đâu tới, không một ai biết ngoài Trình chủ tịch, nói chính xác thì phải tính là 3 người, trừ Trình chủ tịch, Nhan Thu Mai và Trình Hạo Lâm có khả năng biết về Tiểu Lâm, còn lại, ngay cả phó giám đốc Ban nghiệp vụ Hà Trung Hải do chính tay Trình tổng cài vào làm nội gián dưới trướng của Tiểu Lâm cũng không có cách nào biết thêm thông tin cá nhân về Tiểu Lâm ngoài công việc ở Minh Thành. “Hừ, Tiểu Lâm, để xem cậu trốn được bao lâu? Tôi sẽ bắt cậu phải tự lộ diện trước mặt tôi.” – Hạo Thiên lẩm bẩm một mình rồi với tay bấm gọi bộ phận nhân sự.
-----.------.------
Một tiếng sau, trong phòng riêng của giám đốc ban nghiệp vụ, Tiểu Lâm nhìn thông báo từ phòng nhân sự đưa sang không tránh khỏi bật cười lớn “Quả nhiên là anh sẽ giở chiêu này”. Tiếng cười của Tiểu Lâm khiến tất cả mọi người chứng kiến đều cảm thấy có phải mình đang hoa mắt nhìn nhầm?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-gia-kho-tranh/3138874/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.