Lại Vân Yên cười ngặt ngẽo đến cả ruột gan thắt lại, bởi nàng kềm chế quá chặt chẽ, bên khoé mắt đã chảy cả nước mắt.
Nàng vừa che miệng cười vừa giơ tay lau nước mắt, Chúc Tuệ Phương ngồi nên cạnh thấy thế, lo lắng gọi nàng một tiếng, “Yên tỷ tỷ.”
Lại Vân Yên cúi đầu gật đầu, lúc này Đông Vũ đang đợi ở ngoài cửa đi vào hầu hạ, hành lễ với Chúc Tuệ Phương, lo lắng nhìn thoáng qua tiểu thư nhà mình, rồi nói với Chúc Tuệ Phương, “Nhị thiếu phu nhân, Đại thiếu phu nhân sợ là đã thấm mệt, nô tỳ xin trước đỡ Đại thiếu phu nhân trở về phòng nghỉ tạm một lát.”
“Như vậy cũng tốt.” Chúc Tuệ Phương nghe vậy nhỏ giọng an ủi một câu, “Yên tỷ tỷ chớ có quá tức giận, tâm của Đại ca vẫn đặt ở bên tỷ.”
Lại Vân Yên liên tục gật đầu, thật không dám nâng mặt, sợ người ta thấy mình mặt đầy ý cười.
Ngụy đại nhân sợ sống lại dẫm lên vết xe đỗ, bị Thôi gia đeo bám trói chặt, cho nên nữ nhân Thôi gia nào dâng tới cửa cũng không dám ôm.
Sắp cười chết nàng.
Ngụy phu nhân thật quá đáng sợ, Ngụy Cẩn Hoằng đang bị trăm cặp mắt theo dõi, còn người làm mẹ như bà ta vì Thôi gia mà vẫn làm loại chuyện này, bà ta sợ con trai chết chưa đủ thảm à.
Sự kiện này khiến cho Lại Vân Yên càng thích bà ta hơn, có người mẹ như bà ta kéo chân sau Ngụy Cẩn Hoằng, nàng còn phải lo không có gì tiêu khiển ư?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-gia-hai-doi/3516597/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.