Ngày xuân ấm áp, lá liễu đong đưa, trong sân trường đại học A, mặt hồ lóng lánh ánh nước, phản chiếu những vằn sóng màu vàng, lãng đãng như tuổi hoa, như tình cảm thuần khiết.
Chân Lãng đứng cùng Lâm Tử Thần ở bờ hồ, nhìn lá liễu rơi trên mặt nước, bị làn sóng xô đẩy, vỗ vào bờ đá.
Một thảm cỏ màu xanh lục, ấm áp dựa vào nhau dưới tàng cây, nhìn có vẻ mềm mại, um tùm xanh tốt.
Lâm Tử Thần nhìn về phía hồ nước, ánh mắt bất định, không biết đã dừng lại ở chỗ nào, dưới ánh mặt lời sáng lạn, nụ cười có vài phần cô đơn.
“Trở lại có cảm nhận gì?” Chân Lãng trêu chọc, “Vẫn gợi lên những ký ức xúc động năm xưa sao? Thảm cỏ này cũng không tồi nhỉ? Chẳng lẽ cậu cũng có thời gian ngồi dưới bóng cây, triền miên nói chuyện yêu đương sao?”
Ánh mắt đang thất thần trở về trong nháy mắt, Lâm Tử Thần lại trở về vẻ mặt bất cần đời, “Ừ, đang nhớ lại quá khứ tương thân tương ái của chúng ta, cậu có muốn lại ôm nhau cùng triền miên với tôi không?”
Nhớ tới chuyện cũ trong quá khứ, hai người cùng nhìn nhau cười lớn.
“Còn một tiếng nữa mới bắt đầu hội giảng, tớ đi dạo một lát.” Chân Lãng nhìn đồng hồ một chút, rồi nhướn mày với Lâm Tử Thần, “Có muốn đi cùng không? Để đàn em khi đó bất ngờ một lần nữa?”
“Xuống địa ngục đi!” Lâm Tử Thần cười mắng, lắc lắc đầu, “Tớ rất hoài niệm nơi này, đứng ở đây một lát.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-gia-de-dang-hoa-giai/2462000/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.