Hạnh phúc nhân sinh, chính là có người hầu hạ, ví dụnhư, mỹ nữ bê bữa sáng, thổi cho nguội rồi mới đưa đến miệng, ôn ôn nhu nhu lạithêm một chút cẩn thận.
Cổ Thược lúc này, đang nửa nằm nửa ngồi trên ghế, ưỡnẹo như rắn, híp mắt hưởng thụ mỹ nữ phục vụ như vậy.
“Cậu đi xem mắt?” Phương Thanh Quỳ đánh giá ngườitrước mặt từ trên xuống dưới, tay cầm đôi đũa run lên, cái bánh bao dừng lạingay trước mặt Cổ Thược, “Cái này, hai chúng ta đang ở chỗ nào, cậu còn nhớkhông?”
Trong mắt phi ra hai ánh đao, Cổ Thược hừ một tiếng,“Cậu có ý gì? Cho là tớ bị quỷ nhập chắc?”
Phương Thanh Quỳ khôi phục sự ưu nhã thích hợp nhấtvới cô, đẩy bánh bao vẫn còn tỏa nhiệt đến bên miệng Cổ Thược, khi thấy đốiphương cắn vào bánh bao, không lạnh không nóng nói một câu, “Anh ta ở khoangoại, không phải khoa tâm thần, không cần tự đem mình vào đấy.”
“Phốc!” Một miếng bánh bao phun ra, mỹ nữ ưu nhã bìnhtĩnh chống tay nhìn cảnh tượng phía trước, thong dong lắc đầu, nhìn Cổ Thượcthê thảm ho sặc, không có nửa điểm thương cảm.
“Cậu có ý gì?” Cổ Thược cầm cốc nước trên bàn vội vànguống một hớp lớn, thông cổ họng, “Chuyện này chẳng có một chút xíu buồn cười nàocả.”
“Cậu cũng biết?” Phương Thanh Quỳ nhặt một cái bánhbao, tiếp tục công việc vừa nãy, “Chuyện này và chuyện cậu vừa dọa mình mức độnhư nhau.”
Người nào đó liếc một cái xem thường, “Ai nói, hành vicủa mình là bình thường, cậu nhập anh ta và tớ ở chung một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-gia-de-dang-hoa-giai/2461917/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.